Long Thất hề biết sau khi nàng rời đi sự tình bắt đầu có chút biến hóa. Naraku không phải không nghi ngờ, mà là khẳng định người gây ra việc đó không ai khác ngoài ngọc linh. Tính cách Long Thất thế nào Naraku vốn đã nắm rõ trong lòng bàn tay, nữ nhân kia sẽ không rời đi khi chưa nói lời nào, đặc biệt là lúc nàng đã hạ quyết tâm sống cùng với hắn.
Đêm hôm đó qua đi, Naraku càng trở nên trầm mặc, không lâu sau, ngọc linh chết thê thảm trong tay Kikyo, là bị mũi tên tinh lọc của Kikyo xuyên qua. Ở thời điểm quan trọng nhất khả năng tái sinh cùng đám yêu quái được cử đi trợ giúp ngọc linh đều đồng loạt biến mất, chỉ lưu lại một mình ngọc linh ứng chiến Kikyo. Tất cả yêu quái ban đầu đi theo trợ giúp nó đều không tiếng động mà rút lui, ngọc linh lập tức nhận ra rằng mình đã rơi vào bẫy của Naraku, nhưng đợi nó ngộ ra điều này thì đã quá muộn.
Naraku không phải không thèm để ý mà là cố tình bày kế để ngọc linh chết trong tay nữ nhân này, để nó chết trong tay người mà nó ghét nhất trên đời.
Cho đến khi sắp tan biến vào hư không, ngọc linh mới phát hiện trình độ ghi hận của tên yêu quái kia quả thực là sâu không lường được ……
Không những cố tình rút hết yêu quái còn cố tình chặn hết đường lui của nó, ngoại trừ đứng yên ở đó để Kikyo bắn vào người thì không còn cách nào khác. Tới lúc cảm nhận được hơi thở ngọc linh hoàn toàn biến mất Naraku mới chậm rãi mở hai mắt, cúi đầu nhìn hạt châu xanh lam trên cổ, đây là thứ duy nhất còn lại của nàng…
Naraku lúc không có việc gì sẽ ngây ngốc ngồi một chỗ nhìn ra ngoài, trước đây, nữ nhân nào đó sẽ vô tình xuất hiện bên cạnh hắn, dùng ánh mắt chăm chú như muốn xuyên thấu tất cả nhìn chằm chằm hắn, nhưng bây giờ mỗi lần nhìn xung quanh, hoàn toàn trống rỗng không có ai ……
Chính bản thân hắn cũng không biết vì cái gì, càng là như thế, thời gian ngồi nhìn xung quanh lại càng nhiều, cả người giống như không có tinh thần không muốn cử động, cứ duy trì tư thế ngồi ngây ngốc như vậy ……
Trạng thái Naraku trở nên tiêu cực như ruồi bọ mất đầu, cũng lười ra ngoài, càng không có tâm tư đi quản chuyện của nhóm người Inu Yasha. Trong khi đó đám người Inu Yasha vì tiêu diệt Naraku lại lao lực vô cùng. Lần này hành động của nhân vật tráo đổi cho nhau, Naraku đứng ở bên trong tòa thành còn nhóm Inu Yasha vất vả tìm kiếm tung tích hắn khắp nơi. Rốt cục vào đêm trung thu trăng tròn, cũng là lúc yêu lực trên người Naraku yếu đi phần nào mới có thể tìm được hơi thở của hắn.
Naraku như sực nhớ ra điều gì, vội vàng thăm dò Long Thất thông qua cái vòng tay ‘đính ước’ trước đây từng đeo lên cho nàng. Bất luận nữ nhân ấy ở đâu, chỉ cần vòng tay còn trên người thì Naraku vẫn có thể biết được sinh tử của nàng, thậm chí có thể làm cho đối phương cảm giác được sự tồn tại của hắn.
Long Thất vốn đang nằm trên giường đột nhiên cảm thấy cổ tay nóng rực lạ thường, loại đau đớn quen thuộc này khiến nàng giật mình bật dậy, là Naraku!
Thứ này cách xa như vậy cũng có thể truyền tín hiệu đến sao ?
Long Thất không thể tin nhìn cái vòng đang siết chặt lấy tay mình, dịu dàng vuốt ve nó, tựa như cái vòng ấy chính là dây tơ hồng nối liền nàng với Naraku, trong lòng kích động không thôi. Hắn … là đang nhớ nàng sao?
Trong lòng có chút bi thương, nhưng cũng có chút ấm áp ……
Vài ngày rầu rĩ không vui, rốt cục hôm nay Long Thất mới có thể lấy lại tinh thần hơn một chút, không biết như thế nào …… Thế nhưng có điểm vui vẻ, bây giờ nàng và Naraku ở hai thế giới khác nhau, muốn gặp là chuyện không hề dễ dàng . Nhưng chỉ cần biết Naraku vẫn luôn nhớ đến nàng, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút……
Naraku sẽ biết nhớ nhung một người ư ? Hẳn là có nhỉ ?
Nàng cắn nát ngón tay, máu chảy ra vẽ thành một vòng tròn trước mắt nàng. Long Thất nhắm mắt lại, yêu khí trên người cũng từ từ tản ra ,“Long châu, lấy tư cách là người ký khế ước với ngươi, ta lệnh cho ngươi hãy bảo vệ tốt chủ nhân bên cạnh ngươi, làm cho hắn an toàn sống trường tồn với ngươi –”
Vết máu trước mặt từ từ biến mất, đợi nàng mở mắt vết máu kia cũng không còn nữa, lúc này nàng mới thầm cảm thấy may mắn vì đã đeo long châu lên người Naraku từ sớm, có mệnh lệnh của nàng long châu tự nhiên sẽ xem Naraku thành nàng mà bảo hộ. Có long châu ở bên người Naraku, Long Thất cũng thoáng an tâm một ít.
Như vậy, hẳn là không thành vấn đề ?
Nàng vò đầu, thực đoán không ra trong tình cảnh này Naraku sẽ làm cái gì!
Naraku cúi nhìn hạt châu đột nhiên lóe ra ánh sáng chói mắt, nhưng chỉ chợt lóe mà thôi, sau đó cũng không có động tĩnh gì.
Inu Yasha bởi vì yếu tố trăng tròn mà biến thành nhân loại, nhìn đến Naraku trước mắt ngồi yên như tượng không chút động tĩnh, Inu Yasha khó hiểu hỏi Kikyo,“ Người này chẳng lẽ lại là hàng giả sao ? Bằng không sao lại yên lặng như vậy ?”
“Là thật ……” Kikyo nhíu mày nhìn Naraku đang ngẩn người cầm long châu, nàng nhớ rõ vật đó là thứ bất ly thân của Long Thất, nhưng hơi thở của Long Thất vốn đã biến mất khỏi đây từ lâu.
Nghe được thanh âm, Naraku lười biếng quay đầu nhìn sang, thản nhiên nhìn đám người kia gióng trống khua chiêng tiến vào địa bàn của mình. Naraku nhìn thoáng qua Inu Yasha cùng Kikyo vốn đã thu thập đủ linh hồn như trước, tầm mắt Kikyo nhìn hắn vẫn mang theo vẻ chế giễu, giống như Naraku hắn mang nợ nàng ta. Bất quá đúng là thiếu nợ, chính là chuyện của năm mươi năm năm trước, nhưng Naraku cho tới bây giờ cũng không cảm thấy chính mình đã làm sai. Là hai người họ không tin tưởng lẫn nhau mới gây ra cái kết quả như vậy, cho nên chẳng có tư cách gì mà trách hắn.
“Có chuyện gì?” Naraku không chút để ý nói.
Nhóm người Inu Yasha nhất thời ngây ngẩn cả người, nghe được một câu kia của Naraku liền có chút kinh hoảng. Chuyện đã tới nước này, Naraku tuyệt đối không có khả năng sẽ hỏi câu ngu ngốc đó.
“Làm sao vậy?” Naraku còn thật sự nghiêm túc hỏi lại một lần nữa.
“Uy, Naraku, ngươi trúng tà sao?” Inu Yasha trừng mắt nhìn kẻ chuyên gia bày trò trêu đùa người khác kia, cẩn thận nhìn thoáng qua bốn phía, trong lòng lo sợ không biết Naraku có bày ra cái bẫy nào không. Sango và Miroku pháp sư đều lắc lắc đầu, cả hai đều không có phát hiện dị thường.
Không có gì khác thường mới là điều dị thường nhất, Inu Yasha bày ra tư thế đề phòng chuẩn bị công kích, cảnh giác nhìn xung quanh. Mọi người nhìn Naraku, nhưng Naraku căn bản là không để ý đến.
“Đó có phải là đồ của Tiểu Thất không ?” Kikyo từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát hành động của Naraku, hồi lâu mới lẳng lặng hỏi, rút mũi tên nhắm về phía hắn ,“Tiểu Thất đâu? Ngươi đem nàng đi đâu rồi ?”
“Tiểu Thất sao?” Cái tên quen thuộc khiến Naraku có chút phản ứng, hắn nhìn về phía Kikyo, ngữ khí thực bình thản nói,“Tìm nàng có chuyện gì sao? Nếu có chuyện thì chỉ sợ cũng không gặp được, bởi vì nữ nhân kia đã xuyên về nhà giống Kagome”
Kikyo kinh ngạc một chút, bất quá mũi tên đang nhắm về phía hắn cũng không có chuyển hướng ,“ Vậy thì vừa hay, không có nàng ở bên cạnh lại càng dễ tiêu diệt ngươi.”
Nhìn Kikyo bắt đầu dâng lên sát tâm, ánh mắt Naraku trở nên sắc lạnh,“Muốn gϊếŧ ta sao?”
“ Vấn đề này còn cần trả lời sao Naraku?”
“ Nếu vậy cho ngươi một cơ hội cũng được……” Naraku thản nhiên đáp.
Nếu là Kikyo nhất định có thể gϊếŧ chết hắn ? Nhưng , Naraku muốn đến thế giới đó gặp nàng…
Trong lúc hắn còn đang chìm đắm trong thế giới nội tâm của chính mình thì thanh âm của Onigumo đột nhiên vang tới, rít gào bên tai,“ Tên hỗn đản Naraku, đến bây giờ ngươi còn ra vẻ cái gì! Bây giờ không trốn thì khi nào mới trốn !”
“A, thì ra là Onigumo à ?” Naraku liếc mắt nhìn con nhện bé tí leo lên vai mình từ khi nào,“Ngươi không phải vẫn chờ mong ta Naraku sớm chết sớm siêu sinh sao, hôm nay sao lại nóng nảy hơn cả ta ?”
“Ngươi chết cũng không liên quan tới ta nhưng cũng không thể làm cho Tiểu Thất thương tâm!” Onigumo phẫn nộ chỉ vào hắn nói,“ Tuy rằng nàng không còn ở đây nhưng nếu nàng biết ngươi đã chết thì nhất định sẽ rất đau lòng, Naraku, Tiểu Thất còn chưa chết, ngươi đừng hòng tự tử !”
“Ta Naraku sẽ tự tử?” Naraku híp mắt, thanh âm tràn ngập ý chế nhạo ,“Ta chỉ là muốn nhìn xem mũi tên của Kikyo có thể đưa ta đến được thế giới của Tiểu Thất hay không –”
Onigumo dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc nhìn Naraku,“Nếu có thể thì cứ người nào chết là đến được thế giới của nàng à ? Ngu ngốc sao ? Như thế nào có khả năng? Nếu đúng vậy thì vì sao Tiểu Thất không nói ?”
“ Onigumo –” Chút hi vọng nhỏ nhoi lại bị con nhện chết tiệt kia dập tắt khiến Naraku không khỏi nheo mắt.
Kikyo nhìn Naraku không có ý chí chiến đấu trước mặt, hai mắt hoa lên, thái độ này của Naraku là gì? Chuyện tới bước này còn không thèm chú ý đến đối phó nàng, thật sự là không thèm để nàng vào mắt ư ?
Tự tử? Naraku sẽ tự tử, Kikyo dù thế nào cũng không tin được tên yêu quái chuyên làm chuyện xấu này sẽ vì Tiểu Thất mà hi sinh tính mạng! Trong mắt nam nhân này không có một tia sầu não nào, biểu tình khi nhắc đến Long Thất cũng không có biến hóa gì nhiều , tuyệt không giống bộ dáng chuẩn bị tự tử.
Năm mươi năm trước ẩn hiện không ra mặt, năm mươi năm sau lại ở đây làm bộ làm tịch, Kikyo không tin nam nhân này, cho nên tên trong tay không hề do dự mà bắn ra, không cho đối phương bất kì cơ hội trốn thoát nào. Onigumo sợ hãi vô cùng, tuyệt vọng gào lên ,“A, xong rồi!”
Nó không muốn chết, nó còn muốn sau khi khôi phục được thân thể đẹp trai trước đây sẽ đi tìm Tiểu Thất ……
Hôm nay nó không có việc gì lại ngẫu nhiên xuất hiện bên cạnh Naraku, đây chính là vận mệnh sao?
Onigumo vẻ mặt khóc rống nhìn Naraku, bởi vì nó còn đang mải mê thuyết giáo Naraku mới không để ý Kikyo bên kia bắn tên. Onigumo dùng sức túm chặt quần áo Naraku, nếu Naraku có cơ hội trốn, như vậy nó mới có cơ hội may mắn toàn mạng.
Chướng khí bên người Naraku lập tức xuất hiện tràn ngập khắp nơi, mũi tên Kikyo tựa vuốt sắc bắn về phía hắn, hắn còn chưa kịp tàng hình thoát thân thì chướng khí mang theo hơi thở tà ác hướng về phía Kikyo đột nhiên biến mất, mà mũi tên của Kikyo ngay lúc chỉ cách hắn một thước cũng từ từ tiêu tan…
Naraku còn cho rằng lần này tránh né sẽ có chút khó khăn, không nghĩ rằng tên của Kikyo lại tan biến ……
Kikyo không có nhìn lầm, vừa rồi khi mũi tên của nàng bắn về phía Naraku hạt châu trên tay hắn lập tức sáng lên, nháy mắt hóa giải hai cỗ lực lượng đang công kích đối phương. Đó là vật của Long Thất, vật ấy đã trung hòa cả yêu khí của Naraku và linh lực của Kikyo, là lực lượng thần bí của hạt châu đó đã vô hiệu hóa chiêu thức của hai người.
Linh tính của hạt châu đó cũng giống như Long Thất, là yêu [1] nhưng lại không phải yêu, là linh khí nhưng lại không phải linh khí ……
[1] yêu ở đây là ám chỉ yêu quáiKikyo nhắm mắt lại, cho dù Tiểu Thất rời đi thì vẫn dùng thứ này để che chở Naraku!
Naraku đến tột cùng có cái gì tốt? Đáng giá để Long Thất bảo vệ hắn đến thế, Kikyo cũng không rõ……
Vào lần cuối cùng gặp mặt Long Thất, người nàng vì bị tử hồn trùng to lớn kia của ngọc linh hút đi linh hồn mới trở nên yếu đuối không sức phản kháng, không biết Long Thất dùng cái phương pháp gì khiến cho linh hồn Kikyo tụ lại một chỗ, dễ dàng khiến cho tử hồn trùng bên người nàng đem về đặt vào trước ngực nàng.
Kikyo không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ lần đó về sau, cơ thể cũng thoải mái hơn rất nhiều. Lúc ấy, nàng chỉ nhìn thấy Tiểu Thất từ trong miệng nhả ra một thứ gì đó rồi đưa đến miệng nàng, ép nàng nuốt xuống . Tiểu Thất nói, Kikyo, làm yêu quái cũng tốt lắm, ngươi vẫn là ngươi, vẫn có thể làm việc thiện như trước. Nội đan của ta chỉ có thể chia cho ngươi một nửa, nó có linh tính của ta, hơn nữa dựa vào tu vi của ngươi, ta tin tưởng không lâu sau nó nhất định sẽ thích ứng được với cơ thể của ngươi. Năm mươi năm trước Inu Yasha vì ngươi mà muốn biến thành nhân loại, vậy thì năm mươi năm sau, Kikyo, ngươi hãy làm yêu đi…… Chỉ cần có thể ở bên nhau, làm người hay làm yêu kì thực cũng không quan trọng, đúng không?
Vì chuyện của nàng mà Tiểu Thất quả thực là dốc hết tâm tư giúp đỡ, khi ấy bộ dáng Tiểu Thất vô cùng suy yếu, là nhờ phúc của Tiểu Thất nàng mới có thể bảo vệ được thân thể, cũng là nhờ phúc của Tiểu Thất mà nàng và Inu Yasha mới có thể ở chung một chỗ ……
Nhưng , cho dù là vậy, Kikyo vẫn không thể tha thứ Naraku —
Nam nhân này đã khiến nàng rơi vào tình thế khó khăn lâu đến thế, lại luôn luôn đùa giỡn vận mệnh của người khác, vô luận Tiểu Thất che chở nam nhân này như thế nào, nàng Kikyo cũng không thể tha thứ được ……
Tiểu Thất…… Rất thiện lương , cho nên mới bảo vệ Naraku như vậy. Cho dù rời đi cũng muốn che chở Naraku thật tốt ……
Nhìn hai cỗ lực lượng cứ như vậy mà bị hóa giải, Kikyo yên lặng thu hồi cung tiễn. Tiểu Thất đã bảo vệ hắn đến mức này, Kikyo nàng làm sao nhẫn tâm hướng cung tên về phía Naraku?
Tiểu Thất à, ngươi thiện lương như vậy …… Sao lại thích một nam nhân như thế này ……
Mặc cho ngươi đã biến mất nam nhân này vẫn tỏ ra thờ ơ, không có một chút thương cảm gì ……
Ánh sáng ôn nhu phát ra từ long châu kia hóa giải công kích của nàng lẫn Naraku, cho dù Tiểu Thất không nói thì nàng cũng hiểu được dụng ý đằng sau ấy, Kikyo cúi đầu, có chút sầu não, rốt cuộc cũng không kéo cung nữa ……
Mặc dù không biết Long Thất vì cái gì lại thích Naraku, cho dù biết Naraku đến tận bây giờ vẫn không phải là một yêu quái tốt, nhưng là, thứ ánh sáng cuối cùng mà Long Thất để lại bảo vệ Naraku quả thực là thứ rực rỡ nhất nàng từng thấy, ẩn sâu trong đó là hy vọng nàng và Naraku sẽ không đánh nhau đến mức ta sống ngươi chết ……
Nhóm người Inu Yasha và Naraku cũng vì biến cố này mà kinh ngạc vô cùng, chỉ có Kikyo vỗ về cung tiễn yên lặng không nói, thản nhiên nhìn thoáng qua Naraku ……
Nàng thật sự không hiểu, Naraku từng thương tổn Tiểu Thất, từng làm cho Tiểu Thất hấp hối suýt chết, may mắn Tiểu Thất có năng lực tự chữa thương mới qua khỏi được. Năm mươi năm trước cũng từng bị Naraku uy hϊếp nhiều lần, cũng là bởi vì hắn mà Tiểu Thất bị nhốt trong ngọc Tứ Hồn suốt năm mươi năm ……
Những chuyện đó, Tiểu Thất, ngươi đều đã quên sao? Vì cái gì cho dù biết hết thảy còn lựa chọn như vậy ?
Nàng vuốt ve ngực của mình, tiếng tim đập mãnh liệt truyền đến khiến nàng cảm nhận chân thực rằng mình vẫn còn sống, này cũng là công lao của Tiểu Thất ……
Tiểu Thất đã vì nàng mà làm ra nhiều chuyện như vậy …… Nàng làm sao nhẫn tâm hại chết người mà Tiểu Thất dùng toàn lực bảo vệ?
Kikyo nhíu chặt đôi mày, những người khác nói chuyện gì nàng cũng không để ý. Cho dù như thế, Tiểu Thất, cho dù là nàng Kikyo có thể buông tay nể mặt mà tha thứ cho Naraku, còn những người khác thì sao ?
“Vừa rồi chuyện gì xảy ra?” Inu Yasha nhìn một màn kia xong nửa ngày cũng không có phản ứng, nhưng cũng hiểu được chuyện kia là công lao của hạt châu nọ,“ Ngoại trừ ngọc tứ hồn còn tồn tại hạt châu có tác dụng thế này à, cho dù là chướng khí của Naraku hay linh khí của Kikyo đều dễ dàng hóa giải được……”
Nguyên nhân như thế mới làm người ta kinh ngạc, chỉ cần là yêu quái mang tà khí trúng tên của Kikyo thì nhất định sẽ tan thành mây khói. Trong tất cả yêu quái chỉ có Long Thất mới có cơ thể đặc biệt, có loại năng lực này. Ánh hào quang kia thực ấm áp, giống như Long Thất đang xuất hiện trước mắt vậy ……
Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, chỉ có Naraku khóe miệng giương lên ý cười, hắn cầm chặt hạt châu trong tay, nhớ tới biểu tình của nàng lúc giao hạt châu này cho hắn. Vừa rồi trong một cái nháy mắt kia, hắn quả thực đã cảm nhận được lực lượng của nàng, nữ nhân này cho dù rời đi thì tâm vẫn hướng về hắn .
“Không phải hướng về ngươi, Naraku ngươi đừng có hiểu lầm !” Nhìn đến Naraku kia khóe miệng cong cong làm Onigumo ghen tị dội một gáo nước lạnh ,“ Tên của Kikyo biến mất, nhưng chướng khí của ngươi cũng tiêu tan không còn dấu vết, người nàng muốn bảo vệ không phải chỉ có một mình ngươi!! Tiểu Thất chẳng qua không muốn để các ngươi tranh đấu đến chết !”
Não Onigumo tuy hơi ít nếp nhăn, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra Tiểu Thất nhất định là nghĩ như vậy ,“ Lực lượng của Kikyo là khắc tinh của ngươi, nàng bởi vì lo sợ sẽ có một ngày hai người các ngươi sẽ đối đầu nhau nên đã dùng sức mạnh này để ngăn cản hai người chịu thương tổn , ngươi phải chết thì sẽ chết, không biết Tiểu Thất vì sao lại cứ một mực bảo vệ ngươi nữa!”
Naraku đánh vào thân thể Onigumo ‘bộp’ một tiếng, làm cho con nhện đen đáng thương đau đến không thể đứng dậy nổi, quay đầu, nhìn về phía nhóm Inu Yasha đang hùng hùng hổ hổ “ Xem ra, muốn gϊếŧ ta cũng không phải là chuyện dễ dàng gì ……”
“Ngươi rốt cuộc cho Tiểu Thất uống cái mê hồn dược gì vậy ?” Inu Yasha nóng vội liền nổi giận!
“ Đúng vậy, ta rốt cuộc đã cho nàng cái gì ? Vì cái gì phải bảo vệ ta ?” Naraku biết tình cảm của Long Thất dành cho nhóm người Inu Yasha rất sâu, sâu đến mức có thể đối nghịch với hắn. Nhưng Tiểu Thất cũng là thật lòng muốn ở bên cạnh hắn, nếu Inu Yasha thật sự muốn gϊếŧ hắn, nàng nhất định sẽ chắn trước người hắn mà bảo vệ, chính Naraku cũng không biết vì sao bản thân lại hiểu rõ Long Thất đến thế.
Naraku cúi đầu, long châu vẫn còn lưu lại chút ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của hắn, quả nhiên không phải nàng thì không được, nữ nhân của Naraku tuyệt đối chỉ có thể là Long Thất, cho dù là ai khác cũng không thể !
Loại ý chí mãnh liệt ấy cộng hưởng với ngọc Tứ Hồn trong tay Naraku, phát ra quang mang đen tối dần dần vây quanh không gian xung quanh Naraku, khác hoàn toàn với chướng khí lúc trước, dưới áp lực của nó không ai có thể chống đỡ được, trong nháy mắt đột nhiên xuất hiện một khe hở, cuốn hết tất cả mọi người đang có mặt ở đó vào trong ……
Naraku và Onigumo cũng không thể thoát khỏi uy lực mạnh mẽ kia, bị ném vào trong không gian không hề có một ngọn cỏ khắp nơi đều là cảnh tượng yêu quái chém gϊếŧ lẫn nhau. Onigumo may mắn vì được rơi cùng một chỗ với Naraku, bởi vì toàn bộ chân của nó đều túm chặt lấy Naraku không dám buông dù chỉ một khắc. Naraku nhìn xung quanh một vòng, hai tròng mắt tâm cơ nheo lại, rất nhanh liền biết được nơi này chính là thế giới bên trong Ngọc tứ hồn, nơi này không giống với nơi mà năm mươi năm trước hắn ném Long Thất vào, đây mới là thế giới chân chính của ngọc tứ hồn, là cảnh tượng chém gϊếŧ vô cùng vô tận ……
Yêu quái chẳng phân biệt được địch ta cứ thấy người là chém, Naraku cũng bị xem là đối tượng công kích, ngọc linh đã bị tiêu diệt, nhưng linh hồn ngàn vạn yêu quái trong ngọc tứ hồn lại vô thanh vô tức [*] triệu hồi cái gì?
[*] vô thanh vô tức : không một tiếng động, không một hơi thở“Naraku, chuyện này rốt cuộc là sao ?” Onigumo ngước mắt nhìn thế giới trống rỗng hỏi.
“ Thế giới bên trong ngọc tứ hồn.”
“ Bên trong ngọc á ?! Vậy có thể đi ra ngoài không ?” Onigumo sợ hãi kêu lên một tiếng, đang êm đẹp sao lại bị thả vào trong thế giới của ngọc tứ hồn rồi ?!
“Câm miệng –” Onigumo hoảng hốt léo nhéo bên tai khiến Naraku mất đi kiên nhẫn gầm lên, đây là thế giới mà ngay cả Naraku hắn cũng không nắm rõ, Naraku đã gϊếŧ không biết bao nhiêu là yêu quái, nhưng yêu quái giống như là vô tận gϊếŧ mãi không hết.
Không lâu sau đó, Naraku bị vây ở một chỗ, sau lưng lại có yêu quái bắt đầu công kích, Naraku vừa quay đầu lại, tay biến thành vuốt sắc hướng về phía sau đâm tới. Ngay lúc chỉ mành treo chuông ấy, sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc,“Naraku, là ta!”
Thanh âm kia khiến Naraku im bặt, dừng tay quay đầu, nhìn chằm chằm Long Thất đã lâu không thấy, híp mắt không hé răng, chính là lẳng lặng nhìn nữ nhân đó ……
Long Thất từ trên cao đáp xuống, nói,“Naraku, hãy ước nguyện đi, ước rằng chúng ta có thể gặp lại ! Ta rất nhớ ngươi, nhưng ta không biết làm sao để tìm được ngươi. Đây là thế giới của ngọc Tứ Hồn, ngọc Tứ Hồn có thể hoàn thành một nguyện vọng của người có nó. Hiện tại ngươi có được ngọc Tứ Hồn , chỉ cần ngươi ước nguyện chúng ta nhất định có thể gặp lại!”
“Naraku, là Tiểu Thất thật đó, ngươi xem mặt mũi quen thuộc kia, ngay cả mông cũng căng tròn giống khi trước, khẳng định không sai đâu! Hay là ngươi ước đi, ước có thể thấy Tiểu Thất !” Onigumo thực hưng phấn, kích động nhảy khỏi vai Naraku chạy đến bên cạnh Long Thất, ghé vào mặt nàng hôn một cái, vẻ mặt hạnh phúc đến chảy nước miếng……
Long Thất vẻ mặt ghét bỏ nhìn nó như gặp phải quỷ, nàng cắn môi nhìn hắn,“Naraku, nhớ ta phải không, mau, mau ước nguyện đi? Ta thật sự muốn gặp lại ngươi –”
Naraku không hề cử động nhìn nàng , Onigumo ở một bên sốt ruột hô to,“Uy, Naraku, ngươi câm điếc sao? Tiểu Thất đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi không ước đi còn làm gì vậy, ngươi không ước nguyện bỏ lỡ mất nàng thì cũng đừng trách ta chưa cho ngươi cơ hội!”
“ Onigumo, nếu ngươi không câm miệng ta sẽ khâu miệng ngươi lại, cho ngươi vĩnh viễn đều không nói được !” Thanh âm Naraku thực bình tĩnh, nhưng bình tĩnh đến mức nào cũng làm cho Onigumo nghe được một tiếng khàn khàn, cho nên thức thời không thèm nhắc lại. Nó không hiểu Naraku thấy Tiểu Thất mà sao lại bày ra cái thái độ này, hắn không phải rất muốn Tiểu Thất sao?
Long Thất thấy hắn không nhúc nhích, nước mắt yếu đuối rơi xuống thành hàng, sau đó nhào vào lòng Naraku ,“Hỗn đản, thế mà lại không nhận ra ta !”
Onigumo cảm động tới mức một phen nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nhưng bỗng nhiên nhận ra cả hai người nọ im lặng tới bất thường, chỉ thấy xúc tu của Naraku đâm xuyên qua cơ thể nữ nhân trong lòng, thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai ,“ Cái ôm của ta chỉ có nàng mới được phép tiến vào, người khác ai cũng không thể. Thế mà dám dùng cái loại xiếc này đến qua mặt Naraku ta, hừ, không biết tự lượng sức mình!”
Onigumo trợn mắt nhìn nữ nhân vừa rồi còn đứng trước mặt sống động như thế giờ đã hóa thành tro, lúc này mới lại trở lại vai của Naraku, ủ rũ, liếc Naraku một cái, không biết tự lượng sức mình? Tên Naraku vừa rồi vì sao phải đợi tên yêu quái kia bày ra dáng vẻ ôm ấp yêu thương nhung nhớ mới động thủ?