Ngày hôm đó, ba phải lái xe ra đón Quế Anh về nhà. Bọn họ không thể tống ba trên một chiếc xe máy nên Hoàng đành cuốc bộ về nhà tiếp, miệng còn lẩm bẩm khó hiểu vì sao trông Tú khác trước nhiều thế. Cậu đoán chắc là do thất tình rồi, hoặc tai nạn khiến đầu óc cô nàng bị va đập đâu đấy.
Sau khi lên kế hoạch giảm cân rõ ràng, Quế Anh dán đầy các tờ note nhắc nhở bản thân khắp phòng. Cô phát hiện mặc dù không muốn lắm nhưng cơ thể luôn truyền tới cảm giác thèm ăn, đồ càng nhiều dầu mỡ, càng ngọt cô càng thấy thích mắt. Thế này có chết không chứ? Bảo sao lại bệnh.
Buổi trưa, Quế Anh đang ở trong phòng nghiên cứu mấy bài tập giảm cân và chế độ ăn uống hợp lý thì nghe tiếng trước nhà, cái giọng kia quen lắm, là thằng Hoàng chứ đâu. Cô lập tức ngó đầu ra xem thử, thấy cậu ta đang nói chuyện với mẹ mình.
“Mẹ con nấu nhiều để con mang qua cho Tú đó cô.”
“Cô biết rồi nè, cảm ơn con. Cô nghe nói con với Tú học chung lớp hả?”
Tốc độ cập nhật tin tức của mấy vị phụ huynh cũng nhanh gớm. Hoàng cười méo xệch, có vẻ không thích cái chuyện học cùng Tú lắm, nhưng cố kìm nén không thể hiện ra.
“Dạ, vậy con về nha cô.”
“Ừ ừ, con về đi, có gì giúp đỡ bé nhà cô với nhá!”
“Dạ.”
Hoàng khổ sở không thôi, về nhà đã nghe ba mẹ dặn dò phải quan tâm tới Tú nhiều hơn này kia, giờ thêm cô Hoa nữa, họ đều đặt kỳ vọng vào cậu thì sao cậu dám từ chối đây?
Nhìn cách đáp miễn cưỡng của Hoàng, Quế Anh thừa biết trong đầu cậu ta nghĩ gì. Cô đâu cần loại người như thế giúp đỡ, tự cô cũng sống tốt được. Thành tích gì nát gần nhất lớp, còn đòi dạy cô học chắc? Trước kia Quế Anh học trường chuyên toán đấy, mấy năm đèn sách chăm chỉ đâu phải để không.
Mùi súp cua thơm phức, Quế Anh lại chẳng dám ăn một miếng nào, bắt đầu khoe với mẹ thực đơn mà mình làm ra. Từ hôm nay, cô sẽ giảm cân! À không, từ hai hôm trước rồi!
Quế Anh giơ nắm tay lên, cổ vũ bản thân:
“Đồ nhiều dầu mỡ, đồ ngọt, nước ngọt có gas, trà sữa, chào tạm biệt tất cả!”
Trước khi ăn kiêng thì cô phải liệt cái đống đồ hại sức khỏe này vào danh sách đen đã, rồi, liệt luôn thằng Hoàng vào danh sách đen bởi cái miệng của nó cũng rất hại tim cô. Từ nay về sau cô sẽ gọi nó là boy độc mồm!
Làm học sinh, mỗi ngày phải đối mặt với việc thức khuya dậy sớm úp mặt vào sách vở, nhưng Quế Anh không hề sợ. Ha ha, trí nhớ của cô cực tốt, chuyện học chỉ là muỗi, giảm cân mới khó!
Ngày đầu tiên đến lớp, Quế Anh khá mất tập trung, cứ lo hí hoáy tính calo cho mấy bữa cơm của mình. Cô biết tuần đầu tiên chủ yếu chỉ đến chào hỏi và làm quen với giáo viên, bạn bè, trường lớp mà.
Thằng Hoàng chưa bao giờ là người chịu an tĩnh, thấy cô định giảm cân, cậu ta chưa chi đã muốn hạ tinh thần của cô:
“Hồi nào nghe nói mày thất tình nhịn ăn xong có xuống ký được đâu, còn lên ký nữa thì phải? Tao thấy cái mày nên sửa trước tiên là sự nhát gan của mày kìa.”
“Rảnh không?” Quế Anh ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi.
“Rảnh mới nói chuyện với mày.”
“Chẳng phải mày rất ghét tao à?”
“Ai nói ghét thế? Bình thường không chơi chung thôi, không ưa gì mày, cũng không đến nỗi ghét.” Hoàng chống tay lên cằm, đáp.
Quế Anh nhìn sang bên cạnh, từ góc độ nào đó mà nói nếu cậu ta chịu ngậm cái miệng chóp chép của mình lại thì cũng đẹp trai phết. Tóc uốn xoăn nhẹ trông bồng bềnh và mượt mà hơn cả tóc của cô hiện tại, mắt to, mũi cao, môi hồng tự nhiên, là cái loại trắng trẻo ngon nghẻ mà mấy cô gái nhỏ thích. Cô cũng thích kiểu này nữa, thời thượng, nhưng tính cách thì cô cho âm 100 điểm, chấm hết.
Cô cảnh cáo:
“Không ưng nhau thì đừng làm phiền, cảm ơn.”
“Ô, tự nhiên nay cộc tính thế ta?”
“Trước giờ vậy rồi, có thân đâu mà đòi biết.” Quế Anh dùng bàn tay to che tờ giấy trên bàn lại, không cho cậu ta nhìn.
“Không muốn thân lắm cơ mà ba mẹ tao cứ bắt tao lo cho mày ấy, ba mẹ mày cũng nhờ nữa, hết cách rồi, ai bảo tao xui làm gì.”
“...” Quế Anh đang tính toán nếu dùng chiêu lấy mỡ đè người thì thằng quỷ bên cạnh có thể ngậm mồm lại không, chỉ sợ đè chết luôn thì khổ.
Cứ như vậy, thuận theo ý muốn của gia đình hai bên, Hoàng kè kè bên cạnh để giám sát Quế Anh. Hai đứa đi học về cùng nhau, hôm nay, Quế Anh cho dù đổ mồ hôi đầy người cũng cố lết về bằng hai chân của mình, không bỏ cuộc giữa chừng nữa.
Khi cô đặt chân vào phòng thì sức lực cũng chẳng còn, nằm úp sấp trên giường. Trời ơi, chưa bao giờ cô thấy việc đi bộ lại khổ sở thế này, rất rất mệt luôn. Có lẽ trước kia Tú không hay vận động nên mới như vậy, chứ cho dù béo thì cũng đâu đến nỗi thế này.
Nghỉ một lát, Quế Anh dậy tắm rửa rồi ra ăn cơm.
Bông cải, trứng gà luộc hai quả, ăn xong buồn miệng nên dứt thêm nửa quả táo. Sáng thì sữa chua với hạt óc chó, rất lành mạnh, nhưng bởi vì ăn thế này nên thật sự không có bao nhiêu sức.
Buổi tối, Quế Anh xin phép mẹ ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, đồng thời làm quen với môi trường xung quanh. Tất nhiên, vì để an toàn nên thằng Hoàng cũng có mặt. Cậu ta giải thích:
“Đi theo mày xong về được cho năm chục mua đồ ăn ngon ăn, ngu gì không đi.”
“Ai mượn?”
“Cô Hoa bảo tao đi với mày rồi cho tao tiền ấy, mày giảm cân mà tao được tiền nè.” Hoàng sung sướиɠ, cảm thấy sau này mỗi ngày mình đều có thể làm bảo kê cho nhỏ hàng xóm.
Quế Anh mặc kệ cậu ta, cầm theo chai nước lọc bỏ vào túi xách rồi đi thẳng. Hoàng huýt sáo theo sau, trông vẻ mặt cực kỳ thèm đánh.
Đi được một đoạn, Hoàng đột nhiên ý thức được cái gì, lên tiếng gọi:
“Ê ê ê, đừng có đi sát cái nhà đó!”
Quế Anh còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh bỗng có tiếng chó sủa ầm ĩ, cô sợ chết khϊếp, đứng lại không dám động đậy. Cách một cánh cổng sắt, mấy con chó trong nhà đang không ngừng tru tréo với cô. Ôi, may mà chúng nó ở trong nhà!
Mới nghĩ đến đây, cánh cửa đột nhiên lạch cạch một tiếng rồi nhẹ nhàng mở ra, mấy chú chó trong nhà bất chợt im lặng và nhìn chằm chằm vào cô.
Hoàng ở đằng sau sợ hãi hô:
“Thôi thôi thôi, ăn sh*t rồi!”
Nhà này nuôi ba con chó, hai con becgie Đức vừa to vừa nặng, một con pug mặt ngu không thể tả được, đặc điểm chung của tụi nó là thấy người sẽ sủa. Trước giờ chưa từng nghe rằng có người bị chúng nó cắn, nhưng mà cũng vì nhà họ luôn đóng cửa cẩn thận, hôm nay đóng kiểu gì hai con becgie đưa chân cào mấy cái đã mở ra thế?
Quế Anh giữ chặt túi xách trên tay, không dám nhúc nhích, mấy con chó không sủa nữa nhưng lại gầm gừ đi về phía cô.
Quế Anh sợ chó. Lúc nhỏ bởi vì từng bị cắn một lần cho nên lưu lại vết thương về mặt tâm lý, hễ thấy chó là run bần bật. Cô cảm giác tay chân mình đã lạnh ngắt, Hoàng gọi mấy lần cũng không nghe thấy.
Nói thật, hai con becgie to gần bằng chiếc xe đạp điện, Hoàng đứng ở xa nhìn thôi mà còn hơi hoảng thì nói gì cô nàng. Cậu ngồi xuống, nhặt bừa một cục đá, giả vờ mình có vũ khí để dọa mấy con chó rồi nhích lại gần và gọi:
“Tú, mày lùi về sau đi, từ từ thôi.”
Quế Anh thở gấp mấy hơi, nói:
“Lỡ nó cắn tao thì sao?”
“Cắn thì chịu chứ sao nữa má?” Hoàng bất lực.
Nghe thế, Quế Anh bắt đầu mếu mó:
“Mày đuổi tụi nó dùm tao với…”
“Này, không có chơi nước mắt cá sấu nha, không được khóc à!”
Mặc dù Hoàng nói vậy nhưng cô nàng nào đó vẫn sụt sịt, hình như sắp khóc thật. Nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, chẳng ngại gì nhưng cứ thấy con gái khóc là muốn ngất.