Chương 20: Bồ tao

Trong lúc Quế Anh và Hoàng đang nói chuyện với nhau, đám con gái quan sát họ và đã nhận ra người vừa nhảy bổ vào giữa trận hình là ai! Một người tức giận nói:

“Sao lần nào tao cũng gặp thằng chó này thế?”

Bọn họ mai phục không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Quế Anh luôn đi tập thể dục cùng Hoàng chứ không đi một mình bao giờ. Đó là lý do cái chuyện bị xì hơi bánh xe đạp xảy ra cũng rất lâu rồi mà đến hôm nay họ mới tìm Quế Anh tính sổ. Vốn muốn gây sự nhưng mấy đứa con gái này đều sợ thằng Hoàng, đã lén lút lắm rồi vẫn không tránh được cậu ta.

Một đứa khác hỏi nhỏ:

“Giờ sao? Có đánh con kia nữa không?”

Họ phải trả thù cho bằng được cái con béo trước mắt, một là ở lại đấm nhau với cả thằng con trai cao to kia, hai là chọn thời gian khác thích hợp hơn.

“Thôi bỏ đi, thằng này trông khỏe quá, nó đánh chết tụi mình luôn đó.”

Rất nhiều người đều có ý nghĩ lùi bước, bởi Hoàng cao đến một mét bảy tám, lại còn mang giày độn, vai rộng, chân dài cho nên trông hơi đô con.

Nghĩ qua nghĩ lại, đám con gái cắn răng thúc nhau mau rời khỏi đó, không tìm Quế Anh tính sổ nữa. Nhưng mà Hoàng nào có để họ đi đơn giản như thế được? Cậu đã từng cảnh cáo họ một lần, vậy mà không ai thèm để lời của cậu trong lòng cả.

Hoàng nói với Quế Anh: “Chờ tao xử đám này xong rồi tao sẽ dẫn mày đi ngắm trăng.”

Cậu chàng xoay người, thấy mấy đứa con gái vội vã đi khỏi đó thì gào lên:

“Này! Sao tụi bây dám có ý định ăn hϊếp bồ tao hả? Hôm nay tụi mày chết chắc rồi!”

Tiếng kêu của Hoàng khiến đám con gái sợ mất hồn, chúng nó tháo cả dép ra rồi chạy như bay đi chỗ khác, miệng thì kêu:

“Aaaaa! Mẹ nó cái thằng kia nó điên lên rồi!”

“Đi nhanh lên!”

Cả bọn bị một tiếng hét hù cho mất vía, Hoàng giả vờ đuổi theo, tiếp tục hô:

“Để tao thấy lần nữa tao tìm đến nhà chúng mày đấy! Nghe chưa hả? Động vào Tú là tao đấm chết đấy!”

Cậu cũng chẳng biết bọn nó có nghe chưa, nhưng mà người xung quanh ai cũng nhìn cậu như là tên điên. Mặc kệ họ, ai nghĩ gì thì nghĩ, miễn có thể đem lại bình yên cho cuộc sống của mũm mĩm thì tuyệt rồi..

Thấy đám con gái đã luống cuống dắt xe ra chạy đi mất, Hoàng mới hài lòng quay trở lại sân vận động. Dưới ánh sáng màu vàng cam chói mắt, mũm mĩm cười toe toét với cậu, nụ cười mang theo sự nể phục:

“Tao sợ mày luôn, chưa thấy thằng con trai nào hung dữ như mày!”

“Bởi vì mày hiền quá, tao phải dữ thay.” Hoàng đáp, còn chống nạnh ra vẻ đanh đá.

Quế Anh không để ý đến chuyện cậu ta la ó om sòm như vậy chút nào, chỉ quan tâm tới hai chữ “bồ tao”. Trong đầu cô vẫn quanh quẩn giọng của Hoàng khi cậu hùng hổ tuyên bố chủ quyền với mình, kìm không được bèn hỏi:

“Mày thích tao phải không?”

“Không.” Hoàng trả lời ngay như một loại bản năng.

Vẻ mặt của cậu rõ ràng đang chột dạ, Quế Anh rất cảm động trước những việc mà cậu làm cho mình, cô lại hỏi:



“Không thích chút nào luôn hả?”

“Không.”

“Thật không? Tao cho mày nói lại đó?”

Cái câu này thì có sức sát thương rất cao, cũng khiến người ta vô cùng phân vân. Hoàng không đáp tiếp, sợ thật sự chọc giận cô thì sau này có muốn quay xe cũng không kịp. Cậu đánh mắt nhìn đi nơi khác, nói:

“Mày hỏi chuyện này làm gì ấy nhỉ?”

“Vừa rồi có ai đó lớn tiếng bảo… Ặc…”

Quế Anh còn chưa nói hết câu thì đã bị bàn tay của Hoàng bịt kín miệng, cậu mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cô rồi nói:

“Giả bộ điếc giúp tao! Coi như tao chưa nói gì hết nha!”

Tình bạn của họ chỉ vừa bắt đầu chưa lâu, Hoàng không muốn phá vỡ mối quan hệ hiện tại. Tuy cậu rất thích, rất thích ở cạnh cô nàng nhưng nhỡ bị từ chối là sau này muốn đi ăn, đi chơi với nhau cũng khó.

Quế Anh phát hiện mỗi khi Hoàng có tâm sự thì mắt cậu rất buồn, thậm chí, bình thường đuôi mắt cũng đã hơi xếch xuống, nếu không cười sẽ trông buồn lắm. Cô thích lúc cậu cười hơn!

Quế Anh vỗ nhẹ lên tay Hoàng ra hiệu cho cậu mau buông tay ra, sau đó mới nói:

“Mày là con trai mà, thích thì nói thích, không thích thì nói không thích chứ? Ai lại cứ ấp a ấp úng?”

Người ta đã cố gắng nhịn lắm rồi mà Quế Anh cứ khích bác, cậu chàng dùng cả hai tay bưng mặt của cô, để cô đối diện với mình rồi nghiêm túc hỏi:

“Mày thấy tao thế nào?”

“Đẹp trai, cao to, mỗi tội học hơi dở.”

“Này, tao đang cố cải thiện thành tích mà!” Hoàng oan ức, nhưng mà hiếm khi thấy được khen thế này, tâm trạng lập tức vui hơn một chút.

“Chưa thấy cải thiện gì hết!”

Hai đứa cứ đứng gần nhau là Quế Anh lại cảm giác tim đập hơi vội, gò má bị người ta sờ sờ nắn nắn, sau đó lòng bàn tay của Hoàng còn ép chặt lại khiến môi cô chu ra.

Hoàng rất thích thú với cái trò này, kéo rồi đẩy hai gò má đầy thịt vài lần, mắt nhìn chăm chăm vào đôi môi xinh xinh hồng hồng của cô. Không phải nói chứ nếu là người yêu của nhau thì bây giờ cậu đã hôn cho mấy cái, nhưng mà giờ làm vậy là dễ bị mũm mĩm cục súc này đấm cho lắm!

Bị trêu một lúc, Quế Anh liếc mắt cảnh cáo Hoàng, dù cô không nói gì nhưng cậu cũng biết điều mà dừng tay ngay.

Quế Anh hoài nghi hình như cô cũng đã thích thằng Hoàng rồi, rất thích là đằng khác. Thanh xuân vốn đã ngắn ngủi, cô không thể cứ như vậy để người ta ở phía sau mình mãi. Cô muốn cho Hoàng một vị trí tốt bên cạnh mình, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cho dù một mai cô tỉnh dậy ở thân thể cũ hoặc chết đi thì ít nhất cũng đã từng ở bên cạnh cậu ấy.

Quế Anh đột nhiên giơ tay ra nắm lấy những ngón tay thon dài của Hoàng, cô nói:

“Thật ra tao thấy mày rất hợp gu của tao.”

“Phải không đấy?” Hoàng bán tín bán nghi.

“Ừ, ngon trai lắm.” Quế Anh đá đá lông nheo: “Thế bây giờ hỏi lại, có thích tao không?”

Hoàng đỏ hết cả mặt, tim đập ầm ầm trong l*иg ngực, sau đó mới run run đáp:



“Thích.”

“Thích thật không?”

“Thật.” Lần này thì đến cả lỗ tai cậu ta cũng đỏ bừng bừng. “Tao thích mày thật, nhưng tao sợ mày từ chối nên không dám tỏ tình. Vậy giờ mày làm bạn gái tao rồi nha?”

Rồi cuối cùng vẫn phải chờ người ta hỏi mới dám công khai nói thích! Hoàng à, mày như vậy thì mặt mũi biết để ở đâu bây giờ hả?

Gió lớn thổi tới kéo bay những sợi tóc dài của Quế Anh, hai gò má vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay của Hoàng, giống như hai cục bánh mochi tròn tròn đáng yêu.

Hoàng nín thở nhìn chăm chú. Giờ cậu mới phát hiện ra mình thích một cô gái mũm mĩm như thế này, chứ trước đây cậu cũng giống mọi người, chỉ để ý tới mấy bạn nữ hotgirl, xinh xắn, đáng yêu và nổi tiếng trong trường. Lúc đó có lẽ cậu thích người ta chỉ vì cái vẻ bề ngoài mà thôi, đó không phải thích, nó giống như thưởng thức cái đẹp hơn.

Thích một người thật sự là thế này, cho dù Quế Anh không có gì nổi bật nhưng trong mắt Hoàng, cô vẫn tỏa sáng, vẫn cực kỳ đáng yêu, làm cái gì cũng khiến cậu chú ý.

Hoàng hết sức kích động nhìn Quế Anh, sau đó thấy cô gật đầu thì mừng rỡ hỏi:

“Ôm cái được không?”

“Cút!” Quế Anh lập tức trừng mắt muốn né.

Hoàng làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt đến thế, lập tức xông lên ôm chầm lấy cô, vì dùng lực quá mạnh mà suýt chút nữa đẩy cô ngã chổng vó. May mắn cả hai phản ứng tương đối nhanh nên chỉ lảo đảo một cái mà thôi.

Vòng tay của thiếu niên rất rộng, nhưng cũng chỉ vừa đủ để ôm siết mũm mĩm vào lòng.

Quế Anh không quen lắm nên cứ nhúc nhích qua lại, Hoàng thì dùng sức ôm chặt cô rồi miệng lẩm bẩm mấy câu ăn mừng:

“Thương bạn quá đi! Bạn là nhất, nhất bạn rồi!”

“Tao đấm cho bây giờ nha?” Quế Anh đen mặt.

“Hê hê, yêu mày quá!” Hoàng dùng tay xoa liên tục lên tóc và lưng cô.

Ánh trăng dần dần lộ diện sau khi mây tan hết, cuối cùng, ngày hôm đó Hoàng thật sự đã đi ngắm trăng! Cùng với bạn gái của mình!

Cùng lúc này, trong bệnh viện thành phố.

Một y tá trực ca đêm đột nhiên nhìn thấy bệnh nhân chết não nằm trên giường mở mắt ra nhìn mình, sợ đến nỗi hét lâm ầm ĩ:

“Aaaaa!”

Cô nàng hoảng hốt lập tức gọi bác sĩ, đồng thời chuẩn bị báo cáo với gia đình về tình hình sức khỏe của bệnh nhân.

Người trên giường gầy chỉ còn da bọc xương, da thịt trắng xanh, biểu cảm khuôn mặt bị che đi bởi máy thở, trên tay thì đầy dây truyền dịch.

Sau hơn ba tháng nằm bệnh viện, khi gia đình và bác sĩ đã gần như chết tâm thì “Quế Anh” đột nhiên tỉnh dậy.