Chương 13: Xin lỗi ngay cho tao!

Số đo ba vòng của Quế Anh quá khủng nên Hoàng phải ghi chép thật cẩn thận, cô cũng nói nếu trong vòng nửa tháng mà không giảm được tầm 5cm thì sẽ phải chạy bù thêm năm vòng mỗi lần đi tập thể dục.

Hoàng đề nghị cô tới phòng gym để có sự hướng dẫn cụ thể của các huấn luyện viên, nhưng Quế Anh không có hứng thú với việc tập tạ đó lắm, hơn nữa đang còn đi học như vậy thì thời gian đâu chứ?

Nhắc việc học, Hoàng đột nhiên nhận ra đã sắp đến kỳ kiểm tra chung. Cậu ôm quyển vở có ghi số đo của Quế Anh đập vào trán mình một cái bộp:

“Chết tao rồi, sắp thi rồi mà trong đầu tao trống rỗng!”

“Ai bảo bình thường không chịu học?”

Quế Anh vừa hỏi xong thì cậu trai nào đó đã rú lên nhào về phía cô:

“Tú à, giúp tao đi!”

Hoàng ôm cánh tay đầy thịt của Quế Anh, thấy mềm mềm nên tiện tay sờ sờ hai cái rồi mới nói:

“U cha mỡ nhiều vậy?”

Quế Anh còn đang nghĩ sẽ giúp cậu ta một chút, ai ngờ đâu cậu ta không chịu quản cái miệng của mình nên cô có hơi quạu:

“Mày học một mình luôn đi.”

“Thôi mà thôi mà, năn nỉ! Nếu lần này mày cao điểm hơn tao thì tao sẽ bao mày đi ăn, nhá? Ngược lại mày sẽ bao tao đi ăn!”

Chung quy, Hoàng chỉ muốn rủ con bạn đi ăn cái gì đó nhiều dầu mỡ một chút để nó khỏi giảm cân nữa. Cậu cứ cảm giác một khi cô nàng giảm cân thành công là cậu sẽ có thêm tình địch.

Dáng người của Tú vốn cao to, cho nên giảm cân rồi chưa nói đến mặt có đẹp hay không, dáng người chắc chắn sẽ đẹp. Số đo của cô nàng hiện tại tuy rằng rất khủng bố, nhưng cũng có thắt eo, dáng người này nếu chịu khó chăm sóc là tuyệt luôn.

Nghe Hoàng nhắc chuyện ăn uống, Quế Anh không hề lung lay tí nào, chỉ nói:

“Tao đang giảm cân, đến lúc điểm thấp thì mày chỉ cần đưa tiền cho tao thôi, không phải đưa tao đi ăn đâu.”

“Con người mày sao thực dụng thế? Chỉ thích tiền thôi!”

“Con người ai không thích tiền? Đó gọi là thực tế! Mày dám đứng ra nói mày không mê tiền, tao lập tức bao mày ăn ngon!”

Mặc dù có thể đứng ra nói dối và lươn lẹo để qua ải, nhưng Hoàng lại không dám, cậu sợ bị nghiệp quật. Bản thân cậu thích tiền lắm chứ, lần trước vì được mẹ của Tú cho năm mươi ngàn mà vui vẻ đi theo cô nàng ra sân vận động tập thể dục, là một đứa mê tiền chính hiệu.

Nhưng mà không dụ được Quế Anh, Hoàng nhất định không chịu bỏ qua, cứ bám dính lấy cô rồi lẩm bẩm:

“Tao được bảy điểm toán thì mày đi ăn với tao nhá! Không thì tám điểm? Chín điểm?”

Quế Anh nhớ tới điểm trung bình của Hoàng chỉ có 6.7, cười nói:

“Kiểm tra chung mày mà được tám điểm thì tao bao mày một chầu lẩu.”

“Ơ? Thật không?” Hoàng vui vẻ hỏi lại: “Đứa nào nói dối sét đánh nha.”

“Tao nói dối thì sét đánh mày!”

Quế Anh thề kiểu lươn lẹo, chọc Hoàng buồn bực:

“Ai chơi thề như vậy? Nói chung là tao mà được tám điểm thì mày phải bao tao đi ăn!”



“Ừ ừ, ngược lại mày đưa tiền cho tao, chịu không?”

Đây là một vụ cá cược mà Quế Anh nắm chắc 70% cơ hội chiến thắng, à không, có khi là 80% ấy chứ. Từ trước đến giờ thành tích học tập của Hoàng toàn gấn bét lớp, điểm cậu ta có được mấy hôm nay cũng do may mắn chép bài người khác mà có được, nhưng đến lúc kiểm tra chung có giám thị lớp khác canh chừng, để cô xem cậu ta sẽ làm gì!

Hai đứa hứa hẹn với nhau xong thì giải tán, ai về nhà nấy.

Buổi tối, Quế Anh tiếp tục đăng nhập nick facebook mới của mình để lượn vào tài khoản Quế Anh xem sao.

Trên tường nhà có vô số những dòng tin mà bạn cô để lại, đều mong cô chóng khỏe, hy vọng cô bình an tỉnh dậy.

Thật ra Quế Anh cũng luôn cầu cho cơ thể mình đừng chết, cô nửa muốn ở lại thân thể mới, nửa muốn quay về cuộc sống trước kia, đang còn phân vân lắm. Hiện tại không biết có nên đi xem bói không, biết đâu mấy thầy bói sẽ tìm ra cách đưa cô trở về?

Quế Anh lên giường nằm, lật người qua lại đến nửa đêm mới chợp mắt được.

Qua ngày hôm sau đi học, Phát tiếp tục xuất hiện với những món quà nhỏ, từ đồ ăn sáng, đồ ăn vặt, nước, đến mấy thứ bé bé xinh xinh mà con gái thích. Liên tục ba ngày, ngày nào cậu ta cũng đến trước cửa lớp, cười cười gọi Quế Anh ra nói chuyện.

Ban đầu mọi người còn ngạc nhiên, ngờ vực, dần dần bắt đầu chấp nhận sự thật này.

Phát có vẻ chân thành, ngày nào cũng ghé thăm 10A1, kiên trì đến nỗi Quế Anh hoài nghi mình đã nghĩ sai cho cậu ta. Thái độ của tên này tốt một cách kỳ lạ, dù mỗi lần cô nhận quà xong đều trực tiếp cho thằng Hoàng, còn nói thẳng với Phát cô sẽ cho bạn mình mấy thứ linh tinh đó, nhưng cậu ta không phản ứng gì cả.

Một tên thì cứ cho cô đồ ăn, một tên thì suốt ngày rủ cô đi ăn. Quế Anh thấy mình bị phân tâm dữ dội!

Cách lần lấy số đo trước ba ngày, Hoàng cầm bút và thước dây qua nhà Quế Anh chơi rồi nói:

“Đến giờ kiểm tra kết quả rồi nè!”

Hoàng lo lắng, hồi hộp vòng thước dây qua người của Quế Anh. Bởi vì mỗi ngày đều nhìn thấy cô nên không thấy có sự khác biệt nhiều lắm, nhưng khi số đo của cô nàng giảm khoảng 1.5cm chỉ sau ba ngày, cậu phát hoảng.

“Quái? Mày giảm nhanh vậy hả?”

“Tao nghĩ là do cơ địa nữa.” Quế Anh đáp.

Nhịn ăn một phần, tập thể dục một phần, còn phải xem cơ địa của thân thể ra sao. Bác sĩ nói cơ thể của Tú hấp thu chất béo quá tốt, cho nên không thải ra ngoài mà tích tụ hết trong người dẫn đến béo phì, nên cô hạn chế tối đa việc ăn đồ dầu mỡ nhiều. Có người giảm mãi không được, có người nhịn ăn liền xuống ký vèo vèo như thế. Kết hợp điều độ giữa chế độ ăn và tập thể dục, đồng thời nghỉ ngơi đúng giờ giấc sẽ giúp cơ thể giảm cân nhanh hơn nhiều.

Hoàng cẩn thận ghi xuống số đo mới của cô, tay hơi run nên chữ cũng nguệch ngoạc. Đùa gì vậy? Có phải cậu đã bỏ qua cái gì rồi không?

Đang lúc Hoàng cầm bút bằng tay trái, Quế Anh hỏi:

“Ủa rồi tay mày tới khi nào mới tháo bột được thế?”

“À? Sắp rồi sắp rồi!” Hoàng quên béng luôn cái vụ này!

Sau khi làm xong nhiệm vụ, Quế Anh lên tiếng đuổi cậu về, cuối cùng lại nghe cậu rủ rê:

“Tao đói quá, mày đi ăn không?”

Vừa nói xong, cậu đã bị cái ánh nhìn đầy chết chóc của Quế Anh làm cho sợ hãi, lắp bắp tiếp:

“Không ăn thì thôi sao liếc tao dữ vậy?”

“Tao phát hiện ra mày có hơi bất thường rồi đó, lúc nào cũng rủ tao đi ăn, sợ tao giảm cân nhanh quá hay gì?”

Bất chợt bị nói trúng tim đen, Hoàng mở to mắt ra chớp chớp liên tục mấy cái rồi mới lắc lắc đầu, chối ngay tại chỗ:



“Đâu có!”

Quế Anh cũng chỉ thuận miệng nói chơi mà thôi, không nghĩ thằng bạn mình chột dạ, cô mặc kệ cậu ta rồi đuổi cậu ta về. Hôm nay cô đi tập thể dục sẽ không rủ cậu ta theo nữa đâu, cứ ở bên cạnh cô là đòi ăn cái này cái kia, cô chưa giảm cân được bao nhiêu nhưng thấy hình như Hoàng sắp tăng cân rồi.

Sân vận động.

Quế Anh như thường lệ khởi động rồi đi bộ một vòng quanh sân bóng trước, sau đó mới chạy chậm thêm vài vòng. Chẳng mấy chốc trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi, cô quyết định dừng lại nghỉ một lát thì nghe thấy tiếng cười cợt gần đó.

Âm thanh xa lạ, nhưng lại nhắc đến tên của “Tú”.

“Ê ai giống con Tú thế?”

“Nó đó chứ ai nữa! Mày có nghe vụ của nó với thằng Phát hotboy không? Đậu má, cười chết luôn!”

Giọng của những cô gái này ngọt ngào, dễ nghe, nhưng nội dung thì không được thuận tai lắm.

Quế Anh đâu ngờ được “Tú” có nhiều kẻ thù đến thế. Cuộc sống quả thật không công bằng chút nào, cô có thể khẳng định chủ nhân cơ thể này không phải người thích gây chuyện, bởi lẽ những người béo thường khá tự ti. Cho nên tất cả kẻ thù xung quanh mà cô gặp có lẽ đều là tự tìm tới.

Họ đi về phía Quế Anh, nhìn thấy cô đổ mồ hôi thì bịt mũi nói:

“Ôi nghe cái mùi kinh chết đi được!”

Sắc mặt Quế Anh hơi đổi, cô im lặng không nhúc nhích, trong lòng thầm thương cho Tú. Bị bắt nạt chỉ vì béo? Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?

Quế Anh muốn yên ổn nên không đáp lời họ mà lựa chọn rời đi. Cô vừa chuẩn bị cất bước, bỗng có thứ gì đó đáp ngay vào lưng cô đánh “bộp” một tiếng. Sau lưng truyền tới cảm giác ướt ướt lành lạnh, cô quay phắt lại và nhìn xuống chân mình.

Cốc trà sữa của ai đó uống dở đang nằm nghiêng dưới đất, chất lỏng màu nâu bên trong thì chảy tràn ra ngoài, những viên trân châu màu đen bắn lung tung cạnh giày của cô.

Quế Anh cố ngoẹo cổ nhìn về sau lưng mình, tuy rằng không thấy rõ, nhưng cô cảm giác được sự dính nhớp khó chịu, bẩn hết rồi!

Một người trong nhóm lè lưỡi trêu tức và dùng giọng õng ẹo nói:

“Xin lỗi nha bạn ơi, mình lỡ tay!”

Quế Anh mím môi, thầm nghĩ mình có đánh lại bốn đứa nó hay không, sau đó tiếc nuối nhận ra cô không thể. Cô cắn chặt răng, vì giận mà cả người hơi run lên.

Ngay lúc ấy, một tiếng quát to vang dội từ đâu vọng tới làm cả bọn giật thót:

“Mấy con kia!”

Vừa nghe thấy ba chữ đó là Quế Anh nhận ra giọng của thằng Hoàng ngay, cô nheo mắt nhìn, thấy đầu thằng bạn lấp ló bên cạnh. Sân bóng và đường chạy được xây dựng cao hơn mặt đường khoảng một mét, vì vậy Hoàng trốn ở chỗ bậc thang lúc nào Quế Anh cũng không biết.

Hoàng vừa đứng thẳng người dậy là lộ mặt liền, cậu chạy bình bịch lên chỗ họ rồi quát bốn đứa con gái đứng gần Quế Anh:

“Tụi mày làm gì bạn tao thế hả?”

Mấy cô nàng kia nghe tiếng hét đã có chút sợ rồi, nhìn thấy có đứa con trai tự xưng là bạn của Tú cao to thì càng run hơn. Họ chỉ ỷ đông hϊếp yếu chứ làm sao dám động tới một thằng con trai trông giang hồ như thế?

Hoàng cao phải gần mét tám, hơn hẳn họ một cái đầu.

Dẫu biết việc chỉ tay vào mặt người khác là bất lịch sự nhưng nhìn thấy bạn mình bị ức hϊếp thì cậu không còn nghĩ nhiều như thế được nữa, tay trái giơ ra chỉ thẳng vào bốn cô gái, ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm vào họ và tức giận nói:

“Xin lỗi ngay cho tao!”