Chương 10: Tao giảm cân vì muốn thế

Cả buổi học ngày hôm ấy, Quế Anh luôn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm vào sau gáy, da gà da vịt thi nhau nổi hết cả lên. Nguyên nhân là gì mà khiến cho cậu bạn của cô cứ cách vài ba phút lại ngứa tay khều lưng cô vậy?

Nếu hỏi Hoàng thì chính cậu cũng đang hoang mang về nhân sinh. Với vẻ ngoài điển trai và tính cách năng nổ của mình, cậu biết sẽ không khó khi tìm một cô bạn gái vừa xinh vừa giỏi, không việc gì phải tức tối khi bị bé mập cho ra rìa, nhưng bây giờ con tim không nghe lời, lý trí cũng chỉ đành bó tay chịu trói.

Quế Anh có vẻ rất hợp với Bảo - bạn cùng bàn mới, chủ yếu là do cách nói chuyện của cậu ta tương đối hài hước. Hai đứa ngồi trước mặt Hoàng xí xa xí xồ mãi, còn phân chia những cục kẹo vừa nhận được cho nhau.

Quế Anh nói:

“Tao đang giảm cân nên không ăn đồ ngọt mấy, cho mày á.”

Dứt lời thì vươn tay về phía Bảo và thả mấy viên kẹo qua cho cậu ta.

Hoàng ở phía sau nhìn muốn lòi cả mắt, oán trách:

“Sao mày không cho tao?”

Lúc nói lời này, cả bọn vẫn đang còn ngồi trong lớp nghe giảng, Quế Anh không dám quay đầu về sau, chỉ tựa lưng sát vào ghế và nói nhỏ:

“Mày cho tao kẹo rồi kêu tao cho lại mày à? Ngược đời thế?”

Cô buông một câu xong liền quay về vị trí cũ chăm chú nghe giảng, Hoàng nghẹn không thể đáp trả, bĩu môi đầy tức giận.

Giờ ra chơi, Hoàng lập tức lôi kéo Quế Anh sang một bên để hỏi chuyện cho ra nhẽ.

Quế Anh không hiểu chuyện gì cũng lẽo đẽo theo sau, hai đứa ra khoảng sân rộng trước cửa lớp không xa, đứng dưới tán cây sa kê cãi nhau.

Hoàng hỏi một câu hết sức vô lý:

“Sao mày tự ý lấy kẹo của tao cho người ta?”

“Cho tao rồi thì là của tao chứ?” Quế Anh khó hiểu.

“Như vậy mày cũng không thể lấy đồ tao cho tặng người khác, mày không lấy thì nói không lấy, tao mang về!”

Vẻ mặt của Hoàng đã có chút đỏ lên vì xấu hổ, biết rằng mình đang cãi bướng, nhưng nhớ tới cái cảnh hai đứa này cứ chụm đầu cười cười nói nói là cậu bực!

“Gì vậy trời? Hôm nay ra đường đầu mày đập trúng cửa à?”

Quế Anh bối rối thật sự, bình thường Hoàng tuy hơi độc miệng chút nhưng bản chất thật thà, không phải loại nhỏ nhen vì chút bánh kẹo mà cộc cằn với bạn mình đâu. Cô hỏi:

“Có phải mày thất tình không thế?”

“Thất cái đầu mày!”

Trong cơn tức, Hoàng giơ tay ra búng vào trán Quế Anh một cái thật mạnh.

Cơn đau đột ngột truyền tới khiến Quế Anh sững sờ, nhưng nhìn bộ dạng của Hoàng thì đúng thật rất giống thất tình, cô tạm thời nhịn xuống, vì hạnh phúc của bạn mình mà an ủi:

“Thôi được rồi, sau này mày có cho đồ thì tao sẽ giữ cẩn thận, nhá? Có thế cũng giận nữa!”

Đây thật là một sự hiểu lầm tai hại giữa hai người! Nhưng nhìn thấy gò má của Quế Anh phụng phịu, chân mày nhíu chặt, Hoàng nào dám nói thêm nữa. Cậu dặn dò:



“Nhớ kỹ cho tao đó.”

“Biết biết, tự nhiên lên cơn!”

Quế Anh nể tình một tay của Hoàng còn bó bột và thời gian gần đây âm thầm theo cổ vũ cô giảm cân, cô đồng ý bỏ qua. Đúng lúc cô định vào lớp thì điện thoại đột nhiên rung lên, màn hình hiển thị số điện thoại lạ hoắc.

Lúc trước may mà Tú dùng điện thoại có vân tay, mật khẩu cũng là sinh nhật của cô nàng nên Quế Anh không phải mất nhiều công sức với nó lắm.

Cô đặt ngón tay của mình lên màn hình, bấm nút quẹt sang một bên. Điện thoại truyền ra âm thanh quen thuộc mang theo chút kênh kiệu của thằng Phát:

“Đang ở đâu đó?”

“Trái Đất.” Quế Anh cũng không thua kém, khó chịu đáp.

“Tao đang hỏi cụ thể!”

Giọng của thằng Phát không nhỏ, Hoàng đứng kế bên còn nghe được rõ ràng. Trong lòng cậu lấn cấn, nhưng thay vì lên tiếng như mọi lần thì cậu lại chờ đợi. Như cậu mong đợi, Quế Anh vừa nghe đối phương cao giọng là bật liền:

“Trước cửa lớp, làm gì? Muốn đánh nhau à? Thích thì nhào vô!”

Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới nghe Phát nói:

“Chậc, ai đánh nhau với mày làm gì? Tao… Tao gọi là để xin lỗi.”

Càng về cuối, cậu ta càng luống cuống.

“Trước đó tao nói mày như thế là không đúng.”

“Thì mày sai rành rành ra đó thây?” Quế Anh châm chọc.

Người ta đã cố tình hạ thấp bản thân để xin lỗi rồi, cô còn được nước lấn tới, chẳng thèm nể nang gì mà cà khịa luôn.

“Tao biết tao sai, tao xin lỗi!”

Phát có lẽ phải kiềm chế lắm mới không thêm vào câu trên hai chữ “được chưa?” quen thuộc, văn của cái bọn lươn lẹo chỉ đến thế. Lúc này đám bạn xung quanh đều đang dỏng tai lắng nghe, đốc thúc Phát mau nói ra lời cần nói.

Cả bọn giống như đang chơi trò gì đó, mặt ai cũng hào hứng, Phát phải mở loa ngoài cho họ nghe cả cuộc đối thoại nên hiện tại rất ngượng ngùng. Cậu ta xin lỗi xong không thấy ai trả lời thì lòng bồn chồn, tiếp:

“Lúc đó tao không nên nói mày như thế, nhưng mà ai cũng có sai lầm…”

“Ừ, ai cũng nên được tha thứ một lần nhỉ? Nhưng trường hợp của mày tao xin kiếu, không tiếp!”

Quế Anh biết thừa một kẻ như Phát sẽ chẳng thật lòng xin lỗi cô đâu, trong lời nói của cậu ta đầy gượng ép, thiếu thành ý. Dạo gần đây đang thịnh hành một cái trend chơi trò sai khiến, cậu ta chắc chắn đã bị thua kèo rồi.

Tất cả suy luận của Quế Anh có cơ sở cả, từ việc ban đầu Phát từ chối Tú, ghét cay ghét đáng cô bạn này thì đã nhìn ra được phần nào tính cách của đối phương. Hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân ngu muội nữa.

Bị người ta từ chối, Phát đã hơi xấu mặt, vội hỏi:

“Từ từ đã, tao xin lỗi rồi mà, mày muốn sao mới thôi hết giận?”



Trước kia Tú thích Phát cả một khoảng thời gian dài, ba năm cấp hai đều lẽo đẽo theo sau cậu ta như cái bóng khó tách rời, là cổ động viên nhiệt tình nhất của cậu ta. Tình cảm ấy khá đơn thuần, trong sáng, nhưng chỉ với vài câu nói đổi trắng thay đen của đám chị đại, họ đã khiến cô thở thành một con nhỏ bám người chẳng khác gì biếи ŧɦái, vừa mập vừa xấu còn mê trai.

Chính Phát cũng đối xử cực kỳ tệ hại với Tú, nên cô từng nhiều lần hỏi bản thân thích một người đã đau khổ như vậy thì sao còn gắng gượng. Đáp án là tuổi trẻ bồng bột mà, ai có thể dùng lí trí điều khiển nhịp đập của con tim?

Khi nghe được câu xin lỗi của Phát, cơ thể Tú bắt đầy nảy sinh những phản ứng khác thường, tay chân run lẩy bẩy vì kích động.

Quế Anh vội vàng điều chỉnh tâm trạng của bản thân rồi nói vào điện thoại:

“Cút đi xa xa càng tốt, cảm ơn!”

Cô vội vàng tắt máy và tìm chỗ ngồi xuống, nhìn lòng bàn tay đang run bần bật của mình.

Hoàng cũng nhận ra cô bất thường, quan tâm hỏi:

“Ai vậy?”

“Nhầm số hay sao đó.” Quế Anh thờ ơ đáp.

Vừa rồi Hoàng đã nhìn thấy số điện thoại của Phát, cho nên trong lòng cậu chưa buông được chuyện này xuống.

Hoàng quan sát thật kỹ ngũ quan bị che lấp bởi thịt mỡ của Quế Anh, tuy rằng còn chưa quá rõ ràng nhưng chỉ sợ sau này giảm cân rồi, cô nàng sẽ trở nên xinh đẹp, sau đó bị hết con ong này đến con bướm nọ ve vãn. Cậu… đột nhiên không muốn cho cô bạn hàng xóm này giảm cân nữa!

Thấy Quế Anh định bỏ vào lớp, Hoàng gọi lại:

“Ê mày.”

“Sao?”

“Tao nghĩ mũm mĩm cũng dễ thương đó, không cần giảm cân đâu.”

Khuôn mặt của Hoàng vô cùng nghiêm túc, ánh mắt chăm chú dừng trên mặt Quế Anh.

Cô nàng chống nạnh và hùng hồn đáp lại:

“Trước hết thì cảm ơn vì mày hôm nay đã biết dùng từ mũm mĩm. Tao giảm cân vì tao muốn khỏe, muốn được thoải mái chạy nhảy, hơn nữa là tự bản thân tao thích thế, vì tao yêu chính mình chứ không giảm cân cho ai xem hết, nha. Ai muốn nói gì thì nói, chuyện giảm cân của tao, tao phải lo!”

Dứt lời, Quế Anh hừm một tiếng rồi lạch bạch đi vào lớp.

Ở bên một lớp khác, những tiếng reo hò của đám học sinh càng lúc càng lớn hơn.

“Ối anh Phát bị từ chối rồi, nhục nhã quá đi!”

“Tao cá năm trăm ngàn là thằng Phát sẽ tán được con kia sớm thôi.”

Cả bọn nhào vào thách thức khiến Phát cay cú, cậu ta tuyên bố:

“Rồi tụi mày cứ chờ coi! Tưởng gì chứ hồi xưa nó thích tao mà tao không chịu nên giờ nó làm giá tí thôi!”