Đường Tinh tìm quanh nhà một vòng, cuối cùng cũng thấy Đường Minh Triệt đang ở chuồng ngựa, nàng bước tới, mắt sáng nhìn con ngựa đen bóng, khẽ vuốt ve nó.
"Ca ca, còn thiếu gì không? Ta ra ngoài mua về."
Đường Minh Triệt chỉnh lại máng ăn, nghe vậy chỉ cười, "Không thiếu gì, muội không cần phải ra ngoài."
Đường Tinh muốn ra ngoài, nơi này không có điện thoại, wifi, máy tính, ở nhà mãi chán muốn chết, "Bữa tối để ta đi mua, tiện thể cũng mua ít kẹo mạch nha, kẹo của ta sắp hết rồi."
Đường Minh Triệt nhìn nàng với vẻ mong chờ, hắn bất lực lắc đầu, hắn còn không hiểu nàng sao, "Được, nhưng muội phải về trước khi trời tối đấy."
"Được!" Đường Tinh nhận được sự cho phép, nàng lập tức chạy đi, chỉ sợ Đường Minh Triệt đổi ý.
Đường Tinh vừa ra đến đường lớn, mới hiểu được lời cảnh báo "Cười nhiều quá sẽ gặp chuyện buồn" không phải vô lý, vừa ra khỏi nhà nàng đã gặp Vạn Dung, biết nàng đi mua đồ ăn nên nói rằng cô nương ra ngoài một mình không an toàn, khăng khăng muốn Vạn Chiêu đi cùng, và Vạn Chiêu đã đồng ý.
Đường Tinh lén nhìn Vạn Chiêu, mặt y lạnh lùng, như thể đừng ai lại gần, đúng là kẻ hai mặt, một tên sát thần, Đường Tinh nuốt nước bọt, nàng thầm nghĩ mình không nên nói gì, cứ để bầu không khí lúng túng như thế còn hơn.
Đường Tinh ra đến đường lớn, nàng bắt đầu vui vẻ, mua rất nhiều thứ, nàng đi lấy bộ y phục đã đặt may trước đó, mua bộ trang sức mới làm, kẹo mạch nha mới nấu, chưa đến quán cơm đã xách theo một đống đồ.
Vạn Chiêu đi sau lưng nàng, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn, Vạn Dung chưa bao giờ như vậy, đây là lần đầu y theo cô nương đi dạo phố.
Đường Tinh đứng trước một cửa hàng, nhìn đống đồ trong tay rồi hối hận, vì nàng mua quá nhiều đồ, đi một lúc đã mỏi tay nhức chân rồi.
Nàng muốn tìm cách giải phóng sức lao động nên liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.
Nàng nhìn Vạn Chiêu đầy kỳ vọng, "Vạn tiểu công tử?"
Kết quả là người ta giống như thái hậu, không thèm để ý đến nàng, cứ tiếp tục đi thẳng.
Đường Tinh mặt dày đi theo, tiếp tục gọi, "Vạn tiểu công tử, Vạn tiểu công tử...... Vạn tiểu công tử?" Không còn cách nào khác, đồ nặng quá...
Vạn Chiêu cuối cùng cũng nhìn nàng một cái, vì nàng quá ồn ào, y nhíu mày, không kiên nhẫn, "Nói."
Đường Tinh nhìn y, giơ đồ lên, vẻ mặt nịnh nọt, còn có chút hối lỗi, "Đồ nặng quá... huynh giúp ta với?"
Đường Tinh thầm nghĩ, mình đã làm thế này, y sẽ giúp chứ?
Kết quả nàng phát hiện Vạn Chiêu quả đúng không phải người, y cười khẩy, không che giấu ánh mắt châm biếm, dù y chẳng nói gì, nhưng Đường Tinh hiểu, y đang chế giễu nàng không biết lượng sức mình.
Y chẳng nói chẳng rằng, chậm rãi bước đi.
Đường Tinh gượng cười, thấy y như vậy, cũng không cầu xin nữa: Hừ, ta tự mang được.