Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 46: Vương Trụ phát điên rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Trụ bị điên rồi, là Vương đại tẩu phát hiện ra đầu tiên, bây giờ gã nói năng lung tung, trốn ở góc nhà không dám gặp ai. Vương đại tẩu thì già đi nhiều, chỉ sau một đêm trên đầu bà đã có rất nhiều tóc bạc.

Bà biết rằng vợ chồng bà đã làm điều có lỗi với Vương Chiêu Đệ, nhưng vẫn không thể oán trách Vương Trụ, gã là ông trời của bà, nửa đời bà đã sống như thế này, không thể thay đổi. Bà dần bắt đầu tin Phật, bà cầu nguyện cho Vương Chiêu Đệ phải chịu khổ ít hơn, kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt hơn, đừng đến nhà như thế này nữa.

Còn Vương Tiểu Bảo thì quyết định ra ngoài lập nghiệp, lúc này cậu không thể đối mặt với "cha nương’ của mình. Vương Chiêu Đệ đã dành cả đời cho gia đình này, đến tuổi cũng chưa lập gia đình. Cậu muốn ra ngoài kiếm tiền, đạt được thành công, đó cũng là ước nguyện của Vương Chiêu Đệ.

***

Vạn Chiêu là người nói lời giữ lời, từ ngày đó y không còn thái độ khinh thường Đường Minh Triệt nữa, mặc dù y không thích giao tiếp với hắn, nhưng ít nhất cũng không lạnh lùng chế giễu hắn nữa. Vạn Dung thấy vậy cũng yên tâm hơn, hình ảnh Vạn Chiêu ngày đó luôn khiến nàng hoảng hốt.

Hôm ấy vì phải lên đường từ sáng nên họ dậy sớm hơn bình thường, Đường Tinh vốn thích ngủ nướng lúc này đang ngồi ngáp ở ngoài xe, nhìn trông không có chút tinh thần nào.

Nàng quay đầu nhìn vào trong xe, vì sợ vết thương của Đường Minh Triệt nặng hơn, nàng khuyên can mãi hắn mới chịu nghỉ ngơi trong xe, Đường Tinh xung phong ngồi ngoài... cùng với Vạn Chiêu.

Vạn Chiêu liếc nhìn nàng một cái rồi cười nhạt, "Đường cô nương mệt như vậy, cần gì phải cố gắng chứ?"

Đường Tinh liếc y, không có tâm trạng đấu khẩu với y, nàng ngáp một cái rồi nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.

Mặc dù đã là tháng năm nhưng buổi sáng trời vẫn hơi lạnh, Đường Tinh sợ lạnh nên khoác áo choàng.

Nàng mặc áo trong màu hồng, khoác áo choàng lông màu hồng đậm, cả người co lại thành một cục, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như bị lông trên mũ che mất, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, chóp mũi hơi đỏ, trông rất đáng yêu và vô hại.

Vạn Chiêu nhìn nàng, đột nhiên nhớ lại câu hỏi tối qua nàng hỏi mình, nhớ lại dáng vẻ của nàng khi đó, rõ ràng sợ y từ chối, nhưng vẫn muốn hỏi, nàng không sợ câu trả lời của mình là điều nàng không muốn nghe sao?

Y đột nhiên muốn cười, cảm thấy Đường Tinh thật ngốc: "Nàng đúng là một con thỏ, không biết cắn người."

Y nhìn về phía xa, giọng nói nhẹ nhàng như có như không, đưa ra câu trả lời mà tối qua chưa kịp nói.

"Ta sẽ không làm vậy nữa." Chỉ tiếc Đường Tinh không nghe thấy.

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, đột nhiên vấp phải một hòn đá, bên trong xe không bị ảnh hưởng gì, nhưng Đường Tinh thì thảm rồi.

Nàng vốn ngồi không vững, lần này suýt nữa thì ngã xuống đất, may mà Vạn Chiêu nhanh tay kéo nàng lại.

Đường Tinh bị hoảng sợ, lập tức tỉnh táo, tay nhỏ xoa ngực để bình tĩnh lại, sau đó nàng cũng không còn tâm trạng nghỉ ngơi nữa.

Nàng cười tươi cảm ơn Vạn Chiêu rồi ngồi xuống bên cạnh y.

Nàng nhìn y phục của Vạn Chiêu, trông có vẻ hơi mỏng, "Này... Vạn công tử, huynh không lạnh à?"

Chỉ tiếc nàng quên rằng không phải ai cũng yếu đuối như nàng.

Quả nhiên, Vạn Chiêu không thèm nhìn nàng, giọng mỉa mai, "Cô nghĩ ta giống cô à?"

Đường Tinh nghẹn họng, nhìn y một cái khó hiểu, rồi dường như phát hiện ra điều gì đó, nàng cầm áo choàng của mình và áo của Vạn Chiêu, so sánh một lúc, lần này đến lượt Vạn Chiêu khó hiểu.

Y nhíu mày, khó chịu nhìn Đường Tinh, "Cô làm gì thế?"

Đường Tinh như phát hiện ra điều gì thú vị, cô hào hứng khoe vải áo của cả hai cho Vạn Chiêu xem, "Huynh xem, chúng ta mặc đồ đôi này! Có phải rất hợp không?"

Vạn Chiêu lập tức thay đổi sắc mặt, mắng nàng, "Cô là nữ nhi, nói thế mà không thấy xấu hổ à?" Tuy nhiên, vành tai đỏ ửng đã phản bội y.

Đường Tinh không ngờ y phản ứng mạnh như vậy, nghe vậy nàng cúi đầu, không nói gì, buông áo của y xuống, dùng áo choàng quấn chặt mình, trông vô cùng tủi thân.

Vạn Chiêu nhìn dáng vẻ của nàng, cảm thấy có lẽ mình đã hơi nặng lời, nhưng bảo y xin lỗi? Điều đó là không thể.

Thỉnh thoảng y liếc nhìn Đường Tinh, thấy nàng cúi đầu không nói gì, đột nhiên cảm thấy phiền lòng.

Một lúc sau, Vạn Chiêu thở dài, "Này?"

Đường Tinh quay đầu không thèm để ý đến y, Vạn Chiêu cười bất lực, tiểu cô nương nào cũng thế sao?

Y dùng khuỷu tay huých Đường Tinh, gọi một lần nữa, Đường Tinh đột nhiên quay đầu, giận dỗi.

"Gọi cái gì mà gọi, không biết nói gì sao?" Nhưng nói xong thấy Vạn Chiêu ngơ ngác nhìn mình, nàng không kìm được bật cười khúc khích.

Vạn Chiêu thấy nàng như thế thì không biết làm sao, y cười lắc đầu dựa vào thành xe, Đường Tinh không hài lòng với thái độ của y, lại cảm thấy mình hơi vô lý.

Nàng bực mình, dùng ngón tay chọc vào cánh tay y, giả vờ hung dữ nói, "Ta vẫn chưa hết giận huynh đâu!"

Vạn Chiêu nhướn mày, dáng vẻ ngông nghênh, "Vậy à? Ta không thấy thế."

Đường Tinh quả nhiên bị chọc giận, nàng chỉ vào Vạn Chiêu, nghĩ mãi mà không nói được câu nào, cuối cùng nàng hít sâu một hơi ngồi xuống bên cạnh y.

Nàng ngẩng đầu, ra vẻ kiêu ngạo, "Ta đại nhân đại lượng nên không thèm chấp nhặt với huynh!"
« Chương TrướcChương Tiếp »