Vương Chiêu Đệ vẫn không hạ tay áo xuống, nàng không thừa nhận, chỉ thấp giọng nức nở.
Vương Tiểu Bảo chợt nhớ ra điều gì, cậu vội vàng lau nước mắt, cố nén tiếng khóc nhưng không kìm được, cậu lấy ra một gói giấy từ trong ngực, cẩn thận mở ra và đưa tới "Tỷ tỷ, đây là bánh quế hoa ta mua cho tỷ, ta luôn chờ tỷ trở về."
Vương Chiêu Đệ thấy cậu không sợ mình, lén hạ tay xuống, thấy cậu vẫn nhìn mình, thì kinh hãi lại che lên.
Nàng lặp lại hai lần như vậy, thấy Vương Tiểu Bảo không ghét bỏ mình, cuối cùng cũng không đề phòng nữa.
Hai mắt nàng đẫm lệ, nàng lắc đầu cầu xin, những vệt máu trên mặt vẫn chưa khô "Tiểu Bảo, đệ mau về đi."
Vương Tiểu Bảo không nói gì, đặt bánh xuống đất, cẩn thận đẩy vào trận pháp, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng.
Vương Chiêu Đệ nhìn gói bánh, bánh vốn rất mềm dẻo, dù được bảo quản cẩn thận vẫn hỏng ít nhiều.
Nàng run rẩy cầm lấy một miếng, trên đó còn lưu lại nhiệt độ của thiếu niên, truyền qua chiếc bánh, có chút ấm áp.
Mắt nàng đẫm lệ, dịu dàng nhìn miếng bánh quế hoa, như thể đó là bảo vật quý giá.
Nàng dè dặt cắn một miếng, có lẽ vì đã để quá lâu, nên bánh đã bị mốc, nhưng nàng vẫn ăn ngon lành như không có vấn đề gì cả.
Giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, xen lẫn tiếng nức nở khe khẽ, ngay lúc này nàng ấy đã buông bỏ hận thù rồi.
Ám khí quanh người nàng dần tan biến, những vết thương trên người dần liền lại, từ từ khôi phục dáng vẻ ban đầu, đó là một cô nương rất xinh xắn, đang tuổi thanh xuân.
Nàng ăn từng miếng bánh, không ai muốn phá vỡ cảnh tĩnh lặng này, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu xung quanh.
Đường Tinh nhìn họ, trong lòng đầy xót xa, tình chị em sâu đậm cuối cùng vẫn chịu thua trước sự chia cách của âm dương.
Nàng nhìn Vạn Chiêu, nghĩ rằng có lẽ y sẽ cảm động, nhưng kết quả là y vẫn tỏ ra không liên quan đến mình, giá trị hắc hóa cũng không thay đổi.
Đường Tinh không hiểu, theo lý mà nói từ nhỏ Vạn Chiêu chưa từng phải chịu khổ, chỉ là không được tự do lắm, nhưng ít nhất có Vạn Dung bên cạnh, sao y lại lạnh lùng đến vậy?
Nàng quyết định đi đường vòng.
Đường Tinh tiến lại gần, kéo tay áo y, mắt đầy chân thành "Vạn công tử, nếu huynh cảm thấy khó chịu thì không cần nhịn đâu, ta cho huynh mượn vai này!"
Mình đã nói thẳng vậy rồi, chắc y hiểu ý mình chứ?
Kết quả là Vạn Chiêu ghét bỏ rút tay áo ra, nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, thiếu chút nữa đã chỉ vào mặt nàng mà nói: "Cô bị bệnh à?"
Đường Tinh mím môi, ngượng ngùng thu tay về.
Trên người Vương Chiêu Đệ đã hết oán khí, trận pháp cũng mất hiệu lực với nàng.
Vương Tiểu Bảo đoán được kết cục tiếp theo, cuối cùng cậu không nhịn được, lao vào lòng nàng khóc lớn.
Vương Chiêu Đệ nhẹ vỗ lưng cậu, dỗ dành như hồi bé.
Nàng liếc nhìn "cha nương" mình, Vương Trụ vẫn bất tỉnh, Vương đại tẩu đang bình tĩnh nhìn nàng.
Vương đại tẩu đã tỉnh táo lại, nước mắt rơi như mưa, nhưng bà không dám tiến lại gần, bà không phải là một mẫu thân đủ tư cách, chính sự nhu nhược của bà đã hại chết nữ nhi duy nhất của mình.
Nhưng Vương Chiêu Đệ không còn quan tâm nữa rồi, đời này nàng đã trải qua đủ đau đớn và khổ sở, giờ đây chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhõm khi sắp ra đi.
Nàng ngừng khóc, cơ thể dần trở nên trong suốt, miệng khe khẽ ngân nga một bài hát du dương, tiếng hát dịu dàng như lời từ biệt cuối cùng với những người ở lại.
Sau chuyện này, không ai muốn ở lại ngôi làng đã cướp đi một mạng người nữa.
Những người dân làng nhìn có vẻ chất phác, nhưng thực chất ai nấy đều lạnh lùng và ích kỷ.