Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường Tinh nằm trên giường nhưng không ngủ được, bóng đen lướt qua người nàng, nàng nhìn thấy đôi mắt đó nhìn nàng đầy âm u, nghĩ lại vẫn thấy rợn người, trong lòng có chút bất an.

"Dung tỷ, tỷ đã ngủ chưa?"

Nàng càng nghĩ càng sợ, liền nhỏ giọng gọi Vạn Dung.

"Sao thế? Muội khó chịu chỗ nào à?" Vạn Dung quay người lại đối diện với Đường Tinh, nàng cũng không ngủ được, chuyện của Vạn Chiêu khiến nàng cảm thấy bồn chồn.

".... Không, ta chỉ muốn nói chuyện thôi."

Ta yếu ớt đến thế sao?

Vạn Dung cảm thấy thú vị, từ nhỏ đến lớn nàng luôn chăm chỉ tu luyện pháp thuật, chưa từng có trải nghiệm nói chuyện thầm thì như những cô nương nhà khác.

Đường Tinh cũng quay người lại đối diện với Vạn Dung.

"Dung tỷ, tỷ có thể kể về quá khứ của tỷ và... Vạn Chiêu được không?"

Quan hệ giữa họ căng thẳng mãi thế cũng không được, sau này còn một đoạn đường dài, không thể cứ như thế, cũng không tốt cho nhiệm vụ của nàng, vì vậy nàng quyết định bắt đầu từ Vạn Dung.

Vạn Dung ngẩn ra, quá khứ của mình sao? Dường như không có gì đáng để kể lại.

Nàng nghĩ một lúc lâu mới mở lời: "Từ nhỏ ta đã bắt đầu tu luyện pháp thuật, ta là con gái duy nhất, gánh vác trên vai cả gia tộc, ngoài việc luôn nhắc nhở bản thân chăm chỉ tu luyện, trừ tà diệt ma, thì không có gì khác, cũng không có gì đáng để nhớ. Còn A Chiêu..."

Nàng dừng lại, rồi lạc vào hồi ức: "Lúc cha ta đưa y về thì y mới hai tuổi, còn chưa biết gì, chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu luyện. Thật ra y không thích pháp thuật, ta cũng biết. Nhưng ta không có cách nào khác, Tiểu Chiêu là gia chủ tương lai của Vạn gia, ta chỉ có thể ép y đi theo con đường này."

"Ta còn nhớ khi y còn nhỏ cố gắng học võ công, pháp thuật, bị thương cũng không nói, rồi y còn khoe với ta y đã tiến bộ thế nào, nhìn y như vậy ta cũng thấy đau lòng. Là ta ích kỷ, nhưng sinh ra trong gia đình thế gia, ta không còn lựa chọn khác, Tiểu Chiêu cũng vậy."

Giọng Vạn Dung dịu dàng kể lại chuyện xưa, Đường Tinh chỉ im lặng lắng nghe.

Có lẽ do kìm nén quá lâu, khi có cơ hội bộc bạch, nàng ấy không muốn giữ lại gì nữa.

"Từ nhỏ ta đã rất nghiêm khắc với y, muốn y giỏi giang, trở thành một gia chủ xứng đáng. Tiểu Chiêu cũng rất kiên cường, mọi yêu cầu của ta y luôn cố gắng hoàn thành, dù đôi khi rất gượng ép."

Vạn Dung thở dài.

"Thật ra giờ nghĩ lại, đúng là ta chưa từng hỏi y muốn gì."

Đường Tinh suy nghĩ một lúc: "Nếu A Chiêu có chí hướng khác, Vạn tỷ có để huynh ấy đi không?"

Đường Tinh biết Vạn Chiêu sẽ không rời Vạn Dung, Vạn Dung gần như chiếm trọn thế giới của y, nhưng nàng vẫn muốn hỏi thử.

Vạn Dung im lặng, nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, giọng nói trầm ngâm: "Ta cũng không biết."

Đường Tinh nhận ra sự miễn cưỡng của nàng nên không muốn tiếp tục hỏi nữa, đành tìm chủ đề khác để an ủi.

"Dung tỷ, tỷ còn Ca ca của ta mà, ta biết Ca ca rất thích tỷ."

Nghe đến tên Đường Minh Triệt, Vạn Dung thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cười: "Ừm, Như Ngọc, cảm ơn muội, muội là một cô nương tốt."

Hai người lại trò chuyện một lúc rồi ngủ thϊếp đi.

Nhưng Đường Tinh thì không ngủ được, nàng chợt cảm thấy Vạn Chiêu thật đáng thương.

Người mình thích không thích mình, còn ép mình làm những việc mình không thích. Quan trọng hơn, y lại cố chấp chỉ thích mỗi Vạn Dung, nếu thích người khác có lẽ sẽ không đến mức ấy nhỉ?

"Hay là... chủ nhân thử chinh phục y đi?" 007 nghĩ mình rất thông minh, chinh phục nam phụ quả là một công đôi việc.

"Ngươi có vấn đề à? Chinh phục y? Ngươi thấy ta sống lâu quá à ?."

"Chinh phục nam phụ thì không phải một công đôi việc sao?"

"Hừ, thì ra ngươi là tra nam, ta khinh ngươi!"

"...." 007 bị nàng làm cho cứng họng.

Tuy Đường Tinh không có ý định chinh phục y, nhưng nàng sẽ đối xử tốt với y, xem như thương y vậy.

Dù sao cũng phải để y cảm nhận được hơi thở nhân gian, tình yêu tràn ngập nhân gian, y mới không hắc hóa!

Sáng hôm sau, khi trời vừa sáng, có một nhà gõ cửa nhà Vương Trụ khóc lóc thảm thiết, Vương Trụ lúc này mặt đen như tro, đầy vẻ lo âu.

Gã mở cửa đi ra, người phụ nữ bên ngoài vừa đánh vừa chửi gã, đυ.ng vào vết thương của gã, làm gã đau đớn kêu la.

"Tất cả là do ngươi, đồ sao chổi, trả lại phu quân cho ta, trả lại phu quân cho ta!"

"Tìm ta cũng vô ích, nó độc ác không tha cả ta nữa!"

Gã đẩy người phụ nữ kia ra, cho bà ta xem vết thương trên tay mình, bà ta bị đẩy ngã xuống đất, nhìn thấy vết thương trên người gã liền sững sờ, rồi ngồi đó khóc lóc thảm thiết, trông thật thê lương.

Tiểu Bảo nhà họ Vương nhìn cảnh đó mà đầy hoang mang, Vương đại tẩu vội kéo cậu vào nhà, bảo cậu đừng nghe đừng nhìn, nhưng lại không giải thích gì thêm.

Đám người Đường Minh Triệt đứng bên cạnh chứng kiến, mọi người quay ra nhìn nhau đầy ẩn ý, chuyện ắt không bình thường.

Vương Trụ nhìn thấy họ như thấy cứu tinh, biết đêm qua là họ cứu mình, gã liền chạy đến quỳ xuống, vẻ mặt cầu xin: "Các vị quý nhân, xin hãy cứu chúng ta, con quỷ đó đã gϊếŧ rất nhiều người, không cho chúng tôi sống yên ổn!"

Gã vừa nói vừa dập đầu, Đường Minh Triệt kéo mãi không chịu đứng lên.

Cuối cùng hắn đành phải nhận lời sẽ tới xem nhà bị hại, vì họ cũng không định bỏ qua chuyện này.

"Giả vờ tốt bụng." Vạn Chiêu đứng bên cạnh mỉa mai, ngay cả bảo vệ tỷ tỷ mình còn không làm được, hắn còn muốn bảo vệ ai?

Đường Minh Triệt sững lại, Vạn Dung cảnh cáo nhìn Vạn Chiêu một cái, y mới chịu thôi.

"A Chiêu, ta và Minh Triệt tới đó kiểm tra, đệ ở lại chăm sóc Như Ngọc."

Vạn Dung nghiêm giọng không cho phép y từ chối, rõ ràng là nàng vẫn còn giận y vì chuyện lúc nãy.

Vạn Chiêu nghe vậy trong mắt lóe lên sự u ám, nhưng dù tức giận y cũng phải chấp nhận.
« Chương TrướcChương Tiếp »