Vấn an Hoàng hậu xong, chúng phi tần cùng nhau đứng dậy hướng điện Hòa Di đi tới.
Sau khi bái kiến Thái hậu Thái phi, mọi người rối rít ngồi xuống, hầu hạ Thái hậu nói chuyện.
“Đây là bọn họ dựa theo phương pháp của Tôn thải nữ nấu sữa đặc, hôm qua ai gia thử một chút, cảm thấy mùi vị cũng không tệ.”
Chúng nữ nhanh chóng tạ ơn Thá hậu, một đôi mắt hướng về phía chỗ Tôn thải nữ quét qua. Liễu Mạn Nguyệt cũng hướng về chỗ của nàng nhìn thoáng qua, nhưng ngay sau đó cúi đầu, cầm thìa nhìn vào sữa đặc ở trong chén.
Tống phi ở bên kia cúi đầy nhẹ xúc một thìa, còn chưa có bỏ vào trong miệng, ngửi thấy mùi sữa liền cảm thấy có chút khó chịu, không khỏi nhíu chân mày, trong dạ dày sôi trào lên, bận rộn thả cái muỗng, nâng tay che miệng.
“Tỷ tỷ làm sao vậy?” Chu tần đang ngồi ở phía dưới Tống phi, thấy nàng cúi đầu che miệng, hỏi vội.
Trong bụng buồn nôn một trận, bây giờ không ngửi thấy mùi sữa kia ngược lại tốt hơn một chút, Tống phi vội vàng cười ngẩng đầu lên nói: “Mấy ngày nay trời nóng nực một chút, khẩu vị có chút không thoải mái.”
Phía trên Thái hậu Thái phi cũng nghe được động tĩnh của hai người, chợt, trong mắt hai người chợt lóe, đối đáp một hồi bằng ánh mắt, trong mắt Thái hậu lóe lên tinh quang, hướng về phía Tống phi hỏi: “Nhưng có mấy ngày rồi?”
Tống phi không hiểu, chỉ đành phải ngẩng đầu lên cười nói: “Mấy ngày nay giống như là có chút khó chịu, lúc này mới cảm thấy không có khẩu vị gì, phàm là ngấy một chút, liền làm cho khẩu vị không thoải mái.”
“Mau mời thái y tới đây!” Trong lòng Thái hậu phát ra từng đợt khẩn trương, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo sự run rẩy, cao giọng bảo cung nữ đi truyền thái y.
“Thái hậu, đâu cần phải gọi thái y đâu…” Tống phi sửng sốt, sợ Thái hậu không thoải mái trong lòng, bận rộn đứng dậy cúi đầu nói.
“Mau ngồi xuống!” Chu thái phi cười hướng về phía Tống phi đè tay xuống, “Ngươi nha, tuổi còn nhỏ, không hiểu được, có lẽ chính là chuyện tốt đấy.”
Các phi tần ở trong phòng, ngay từ lúc bắt đầu đã không cảm giác mùi vị nào rồi, bây giờ tất cả đều nghe ra Thái phi ý ở ngoài lời, lại nhìn thần sắc khẩn trương trên khuôn mặt Thái hậu, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc ở trên mặt Tống phi, trong lòng mọi người đều âm thầm phẫn hận.
Liễu Mạn Nguyệt vừa mới nếm thử một chút, chỉ cảm thấy ngấy không chịu được. Sữa đặc này để ở trong ngày mùa đông ăn một chút thì cũng thôi, bây giờ đúng là lúc trời nóng, ai ăn được cái này? Cũng là Thái hậu ngày hôm qua nếm thử một chút mới mẻ mà thôi. Lúc này thấy đầu óc của mọi người đều theo dõi bụng của Tống phi, đè xuống sự buồn cười ở trong lòng, cũng theo mọi người nhìn chăm chú vào Tống phi.
Nếu như là quả dưa chuột giả làm gốc rễ kia, cũng có thể có chức năng thụ thai… Vậy thì nam nhân dưới gầm trời này tất cả cũng đều đừng có lăn lộn, để cho các nữ nhân dùng cái thứ kia tự mình sinh sôi nảy nở là được rồi.
Chẳng được bao lâu, Tống phi bị mời đến phía sau, thái y tới đây bắt mạch.
Bình thường thái y tới đây bắt mạch cho phi tử cũng chỉ có một người, bây giờ, giống như là đám tiểu thái giám đi truyền lời nói cái gì đó, một hơi liền tới đầy đủ ba người.
Thay phiên nhau, cách rèm khám một hồi, ba thái y tụ tập lại thương lượng với nhau trọn vẹn gần nửa canh giờ, lúc này mới cùng tới chỗ của Thái hậu hồi báo.
“….. Giống như là bởi vì trời nóng nực, không có hứng thú muốn ăn.”
“Trời nóng nực?” Thái hậu nhíu mày lại thành mấy nếp nhăn, “Nhưng còn có cái khác?”
Các thái y vừa nghe —— được, quả là như thế. Vương thái y cầm đầu vội nói: “Bẩm Thái hậu, có lẽ thời gian quá ngắn…còn phải chờ thêm lát nữa lại khám một chút.” Rõ ràng chính là do trời quá nóng, làm cho người ta muốn ăn cũng không có hứng. Mấy ngày nay quả là thời gian làm cho người ta thiếu nước, ai còn nhàn rỗi không có chuyện gì đi ăn sữa đặc kia? Nhưng ở trước mặt Thái hậu, lời này lại không thể nói. Vạn nhất vạn nhất…. nếu là có rồi thì sao? Vì vậy, vẫn là giữ lại ba phần chỗ trống, chỉ nói lại khám một chút.
Thái hậu đếm trên đầu ngón tay tính toán một hồi, còn gọi thϊếp thân ma ma hầu hạ Tống phi tới đây nói chuyện, hỏi ngày của chu kỳ kinh nguyệt lần trước, lại tính một tháng trước là ngày hầu hạ Hoàng thượng….lần tính toán này, cho dù quả thực là có, cũng không đủ thời gian một tháng, các thái y nói cũng không có sai.
Thà rằng gϊếŧ lầm, quyết không bỏ sót!
Thái hậu lập tức gõ nhịp, bảo người đem Tống phi phải cẩn thận đưa trở về, mấy ngày nay cũng không cần thỉnh an vấn hậu, qua mấy ngày lại bảo thái y đi qua thính chẩn!
Lần này, cho dù không có cũng phải có.
Chúng Tần phi cửa ánh mắt Đô tái rồi, mọi người ngó chừng đứng dậy rời đi Tống phi, con ngươi đều nhanh rớt xuống. Liễu Mạn Nguyệt ngồi ở đống người Nhi bên trong, đã nghe trong tai một mảnh tốn hơi thừa lời thanh âm, trong lỗ mũi đầu tất cả đều là phi dấm chút – ý vị, thẳng gọi nàng nổi lên một thân Bạch Mao mồ hôi......
Mắt của chúng tần phi đều biến thành màu xanh (mắt xanh~ghen tỵ), cả một đám nhìn chằm chằm vào Tống phi đứng dậy rời đi, tròng mắt đều nhanh chóng rớt xuống. Liễu Mạn Nguyệt ngồi ở bên trong đám người, trong tai chợt nghe thấy tiếng nghiến răng, trong mũi tất cả đều là mùi dấm chua bốc lên, làm cho nàng đổ một thân mồ hôi hột ……
“Thϊếp không muốn sinh con bây giờ!”
“Sao vậy?” Vừa thấy nàng vào phòng, đã nghe thấy nàng nói như thế, Hoàng thượng không khỏi sững sờ một chút, buồn cười kéo tay của nàng làm cho nàng ngồi ở trên chân của mình.
“Buổi sáng khẩu vị của Tống phi không được tốt, Thái hậu Thái phi sợ là nàng có bầu, bảo nàng đi về trước, bên trong phòng a….” Nói đến đây, Liễu Mạn Nguyệt mới nhớ tới, mình mong chờ sóng ngầm trong cung đã lâu không phải đã nổi lên rồi sao? Lúc này mới thở ra một ngụm nhỏ, quay đầu nhìn Hoàng thượng, biểu lộ trên mặt mang theo vài phần rùng mình, “Quả thực quá dọa người rồi!”
Thấy nàng bộ dáng nghiêm trang, hơn nữa lời nói ra khỏi miệng, Hoàng thượng sửng sốt một chút, nhịn không được nghẹn ngào nở nụ cười: “Nàng là nói chuyện khẩu vị của Tống phi không được tốt?” Sau khi chuyện này xảy ra, đã có người báo tin cho Hoàng thượng. Các thái y chẩn mạch xong, cũng có người âm tầm đưa tin tức tới đây, bẩm báo cho Hoàng thượng: Tuyệt đối là khẩu vị không tốt! Không phải là có thai.
Liễu Mạn Nguyệt gật đầu, vỗ ngực một cái: “Chẳng qua là vừa buồn nôn một chút, mỗi người một đôi mắt, còn kém đem con ngươi trừng ra ngoài đấy!”
“Mấy ngày trước đây nàng còn không phải là ngại không thú vị sao? Mấy ngày nay coi như là xem kịch đi.” Cười giơ tay lên ở trên mũi của nàng chọc chọc một chút, cảm thấy thoải mái cực kỳ, liền kẹp lại xoa nhẹ hai cái.
Giãy dụa tránh tay của hắn, Liễu Mạn Nguyệt hừ hai tiếng: “Đó cũng đều là phi tần của hoàng thượng đấy, thϊếp sao tiện…”
“Ít hỏi tại sao đi.” Nói xong, lại ở trên chóp mũi của nàng gảy một chút, “Có trò vui thì xem, trong lòng ngươi đắc ý, lại giả bộ thành cái bộ dáng này, trẫm muốn phạt ngươi….. Ở chỗ này lại hầu hạ trẫm một hồi.”
Nhanh chóng từ trong ngực hắn giãy dụa chui ra ngoài, chỉnh chỉnh áo, vẻ mặt đứng đắn bộ dạng muốn giúp đỡ: “Thϊếp hầu hạ hoàng thượng phê duyệt tấu chương.”
Liên tiếp ba ngày, Hoàng thượng nơi đó vẫn là chọn thánh sủng không suy Ngọc Tần. Nhưng mà Thái hậu Thái phi ban thưởng, ngự dược, như nước chảy hướng về Hoa Hoàn phường nơi Tống phi ở đưa tới. Giống như là Hoàng thượng đang cùng Thái hậu ở trên võ đài.
Một ngày sáng sớm, Liễu Mạn Nguyệt ngồi ở trong Tâm Phương cư nghe Hoàng hậu cùng mọi người nói chuyện, mấy ngày nay càng thấy phát ra đao quang kiếm ảnh (cảnh chém gϊếŧ tàn sát khốc liệt) ở trong hậu cung.
“Muốn nói, còn phải nói Tống phi tỷ tỷ vận tốt đến đấy.” An tần hơi cúi đầu, giọng nói ôn nhu truyền tới, làm cho Ngọc tần ngồi ở phía dưới nàng sắc mặt thay đổi mấy lần màu sắc.
Tính ra nàng hầu hạ Hoàng thượng nhiều nhất, lại còn dùng thêm tiên dược trong các ban thưởng nữa, nhưng lại cứ nhất định chết cũng không hoài thai!
Tống phi kia tổng cộng mới hầu hạ Hoàng thượng không quá hai ba lần, lúc này lại có thai? Sao có thể làm cho nàng không tức giận!
Nếu như cùng là người trong Các, có lẽ nàng còn có thể lạnh lùng nhìn, hơi nhịn một chút, nhưng cố ý, gia thế ở trong nội cung lại trong sạch, mà gia thế lại cao, nàng cũng sẽ không cảm thấy người ta nhất định là người trong Các đưa ra.
Nghĩ tới, liền cười lạnh một tiếng: “Không phải đã nói còn phải chờ thêm mấy ngày sao?” Chỗ thái y còn không nói chắc chắn mà, ai có thể nói nàng quả thực là mang bầu?
“Nghe nói….” Tôn thải nữ mấy ngày nay ở chỗ Thái hậu càng tăng thể diện chợt mở miệng nói, “Nghe nói chuyện phòng the quá mức thường xuyên, ngược lại cũng không có thai đấy.”
Lời này giống như là lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp đâm vào trong tim của Ngọc tần, khuôn mặt lạnh lùng ngẩng lên, đâm thẳng vào trên mặt Tôn thải nữ.
Tôn thải nữ khẽ cúi đầu, nói xong lời này lại không có nhìn về phía Ngọc tần, nàng chủ ý là hơi đâm nàng ta một phát, đâu có nghĩ nhiều? Dù sao mình cũng không phải đang ở Hoàn viện của nàng, không bị nàng quản, mình thích nói cái gì, ai quản được mình? Mà mình lại đang được chỗ Thái hậu Thái phi ưa thích, chắc hẳn nàng cũng không dám động đến mình.
Cười lạnh một tiếng, Ngọc tần thong thả phe phẩy quạt tròn trong tay, chậm rãi nói: “Sao căn bản không có nghe qua chuyện này, ngược lại so với người từng hầu hạ qua còn rõ ràng hơn?”
Tôn thải nữ cười lạnh trong lòng, từng hầu hạ qua thì như thế nào? Nếu như mình từng hầu hạ qua Hoàng thượng một lần, đảm bảo sẽ làm cho hắn nghĩ đến lần hầu hạ tiếp theo đấy! Hiện giờ chẳng qua là không có cơ hội, mình gấp cái gì? Ai có thể cười đến lúc cuối cùng, mới là người có thể cười đắc ý nhất đấy!
Hoàng hậu lạnh nhạt ngồi ở một bên nghe, lúc này mới chợt mở miệng nói: “Thái hậu Thái phi chắc hẳn dậy rồi, chúng ta cũng nên đi qua thỉnh an.”
Thỉnh an xong, ra khỏi Điện Hòa Di, Liễu Mạn Nguyệt mang theo Bạch Oánh đi tới, mấy tiểu cung nữ cúi đầu bưng cái mâm đi qua bên cạnh, chợt một người trong số đó không biết tại sao, người nghiêng một cái, nước canh trong bát ở trên mâm liền đổ về phía Liễu Mạn Nguyệt.
Bạch Oánh vội vàng đưa tay lên chặn, nhưng vẫn là bị đổ một chút lên người nàng.
Tiểu cung nữ bị hù dọa kêu to một tiếng, vội vàng quỳ xuống đất lạnh run, một người khác thông minh hơn một chút cầm khăn lau ở trên người Liễu Mạn Nguyệt.
“Thôi, đi xuống đi.” Mấy cung nữ này nhìn quả thực là trong cung của Hoàng hậu, Liễu Mạn Nguyệt không muốn nhiều chuyện, trên người mình lại không có bị bắn lên bao nhiêu, liền bảo các nàng lui ra.
Mấy cung nữ vội vàng quỳ xuống đất lạnh run rẩy, trong miệng cảm tạ ân tình, người kia lau cho Liễu Mạn Nguyệt cũng bận rộn quỳ xuống, cũng quỳ xuống phía trước đút một vật vào trong tay nàng.
Cẩn thận ở trên mặt của cung nữ kia nhìn chăm chú mấy cái, lúc này Liễu Mạn Nguyệt mới xoay người đi, đi qua con đường nhỏ này,Bạch Oánh ở bên cạnh vừa đỡ, vừa thấp giọng nói: “Vừa nãy giống như là cung nữ ở sát bên người ngài đẩy người bưng bát canh một cái.” Có cơ thể của Liễu Mạn Nguyệt ngăn cản, động tác của cung nữ kia lại nhanh, Bạch Oánh cũng không có nhìn thấy hành động nhét đồ vào trong tay Liễu Mạn Nguyệt.
“Cung nữ kia có thể có công phu trong người?” Liễu Mạn Nguyệt cũng là nhẹ giọng hỏi, đầu cũng không nghiêng đi một chút nào, miệng cũng không thấy động đậy gì.
Bạch Oánh sửng sốt, trong lòng lập tức căng thẳng, tháp giọng nói: “Giống như là không có.”
“Ừ.” Lên tiếng trả lời, cả đường đi cũng không nhiều lời, cho đến khi trở về Thu Thủy các, lúc này mới bảo Bạch Huyên Bạch Hương đi lấy quần áo, múc nước rửa mặt, mình thì ở trong phòng mở tờ giấy kia ra.
Phía trên viết, “Thân sơ, ngắm trăng lầu bắc, một người tới."