Liễu Mạn Nguyệt vốn là thường ngày ở Hạc Lâm Viên, tuy rằng sau đó Hoàng Thượng có quay lại, tuy không thể hiện ra sự sủng ái, nhưng ngày ấy loạn thế ngay cả tánh mạng tiểu hoàng đế còn khó có thể giữ được, huống chi nàng chỉ là một mỹ nhân đâu?
Người trong Các vốn muốn lợi dung tin tức Thái Hậu bệnh nặng tranh thủ để bắt tiểu hoàng đế, chắc chắn sẽ bảo Liễu Mạn Nguyệt tự mình trở về, tối đa thì chỉ phái thêm hai tên thái giám đi theo, lúc sau kiểm tra số người sống sót thì không thấy nàng, thì nghĩ là có thể chết trên đường, nào biết đâu rằng nàng lại mang theo mọi người che chở tiểu hoàng đế xuất cung rồi.
Nàng vốn không làm mọi người chú ý, các cung nữ thái giám lại càng không gây chú ý, chỉ vội vàng kiểm lại nhân số, sau đó cùng nhau hồi kinh. Hai ba tháng qua đối với Bạch Huyên quả thật gian khổ, nếu không có mấy cái tiểu thái giám ở Thu Thủy các âm thầm che chở, thì thời tiết lạnh như vậy nhưng vẫn ra ngoài quét dọn, thì tay không chừng sẽ đông lạnh hư mất. Vậy nên cũng không trách nàng khi thấy Liễu Mạn Nguyệt liền khóc thành như vậy.
Mọi người đều bình an vô sự, mà mấy tháng này lại cực khổ, Hoàng Thượng rõ ràng là đang truy đuổi phản nghịch cùng những kẻ tiểu nhân lợi dung lấy bạc trong kim khố, nên ngoại trừ một ít ngân lượng được sử dụng, còn lại đều giao cho Liễu Mạn Nguyệt tùy ý sử dụng, lúc này nàng cũng hào phóng, phát cho mỗi người một bao lì xì, làm cho mọi người yên tâm ở lại phục vụ.
Trong nội cung phi tần cũng không còn lại bao nhiêu, muốn đợi tới người mới vào cung thì cũng phải tới mùa đông năm sau, lúc này Thái Hậu lại băng hà, như vậy kỳ tuyển tú năm sau liền không thể tiến hành rồi.
Nhìn nhìn bụng đã bắt đầu tròn của Liễu Mạn Nguyệt, Bạch Huyên trong đầu càng thêm an tâm, chủ tử nhà mình đúng là cùng Hoàng Thượng trở về, lại có thai, chính mình gầy một vòng như vậy sớm muộn cũng có thể mập trở lại a!
Trong nội cung vốn là loạn thành một đoàn đấy, hơn nữa trước sau đều có nhiều người gặp nạn, lúc này mặc dù thu thập thỏa đáng một ít, nhưng cũng chỉ đỡ được phần nào.
Hoàng Thượng lúc này bề bộn nhiều việc, Liễu Mạn Nguyệt đều là nghỉ ngơi ở trong tẩm cung phía sau ngự thư phòng, Bên cạnh đó, bởi vì có rất nhiều ám đạo khắp nơi cần được phá bỏ để tránh có người âm thầm quay trở lại hành thích, nên nhóm năm người Thải Nữ lúc này đã sớm đem đến một chỗ khác an bày, hiện cũng không có động tĩnh gì.
Lúc này trở về, Liễu Mạn Nguyệt lại có thai nên Hoàng Thượng cũng không che giấu, trực tiếp mang nàng đến tẩm cung, đợi đầu mùa xuân sẽ có cung điện mới ở phía bắc, nên lúc đó cũng sẽ dọn đi, nơi này cũng sẽ không cần lưu lại để sử dụng.
Người có thai, nên rất dễ buồn ngủ, trong nội cung mặc dù không có thoải mái dễ chịu như bên Hạc Lâm Viên, nhưng chỗ này cũng coi như là tốt nhất trong nội cung rồi. Hai mắt nặng trĩu, đã muốn ngủ, mới nhắm mắt được một lát đã nghe thấy có người đến.
Nàng liền mở mắt ra, lại thấy Hoàng Thượng trên mặt mang theo nụ cười, hướng bên nàng ngồi xuống: “Chính sự đã xử lý xong rồi?”
Hơi gật đầu, Hoàng Thượng tựa ở bên người nàng ngồi xuống: “Nàng mệt sao?”
“Cũng không có mệt, chỉ là mấy ngày nay chỉ muốn ngủ thôi.” Liễu Mạn Nguyệt cau mày hướng bụng mình nhìn, bĩu môi, giống như đang trách thai nhi trong bụng làm cho nàng mệt mỏi vậy.
“Chủ tử người trước kia chính là mỗi ngày đều ngủ rất nhiều a!” Bạch Hương cùng hai người nữa đang mang theo điểm tâm tiến vào, nghe Liễu Mạn Nguyệt nói như vậy, nhịn không được nói chen vào.
Thấy nàng trừng mắt nhìn Bạch Hương, nghiến răng nghiến lợi, lộ ra vẻ ta đây rất tức giận a, Hoàng Thượng cười lớn đưa tay nhéo nhéo cái mũi của nàng. Thấy vậy Liễu Mạn Nguyệt liền né nhưng lại bị hắn nắm được gò má, sau khi suy tính Hoàng Thượng gật đầu nói: “Ừ, quả nhiên mập, xấu rồi.”
Lúc này Liễu Mạn Nguyệt thu ánh mắt trở về, rồi lại nghiêng người hướng trên người Hoàng Thượng, trên mặt cười đến thản nhiên như hoa, ngay cả lún đồng tiền cũng hiện ra: “Hoàng Thượng yên tâm về sau thϊếp sẽ cẩn thận, nếu không sau này trên người lại dư thêm một miếng thịt, sẽ không đúng ý của ngài?”
Không có tăng thêm thịt? Đây chẳng phải là nói nàng không muốn lại mang thai?!
Hoàng Thượng hơi sững sờ, ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Sao lại nói vậy? Trẫm lại thích nàng đẫy đà như thế a.” Dứt lời, cúi đầu tại bên tai nàng nói, “Chút nữa thử xem tư vị chắc chắn là bất đồng đấy.”
Nhìn thấy hai vị chủ tử liếc mắt đưa tình, Bạch Huyên liền giơ tay lên xoa xoa mắt, cái này cũng quá... Quá... Hoàng Thượng xưa nay khi ở cùng với tần phi đều là bộ dáng này hay sao? Như thế nào... Như thế nào lại cùng với suy nghĩ của mình khác nhau đến vậy?! Mà hai người thế nhưng giữa ban ngày mà lại như vậy… Có chút ngượng a.
Bạch Oánh và Bạch Hương cũng đi theo, đã sớm thành thói quen, lúc trước ở tại bên trong Thu Thủy Các khi gác cửa những thứ mắc cỡ hơn cũng đã nghe qua, ban đầu cũng giống như Bạch Huyên cũng ngượng ngùng như vậy nhưng lâu dần cũng quen a.
Đem đầu nàng nhẹ nhàng dựa vào trong lòng ngực của mình, đưa tay cầm một viên mứt quả đưa lên miệng của nàng, nói: “Trẫm đã cho người đi thiết kế vẽ lại, chút nữa khi bọn hắn vẽ xong nàng liền xem xem thích cái nào, hay có cài gì cần chỉnh sửa thì cứ yêu cầu. Trẫm tính toán đợi mùa xuân tới sẽ động thổ xây dựng. Nội cung tuy lớn nhưng chỗ vô dụng quá nhiều, nên muốn bọn hắn xây dựng ít đình đài lầu các, làm sao cho thuận tiện, đã làm thì phải làm cho thật tốt.”
Liễu Mạn Nguyệt đầu nằm trong lòng ngực của hắn rất thoải mái, chỉ miễn cưỡng hừ hai tiếng, há miệng đón lấy mứt ăn, ngay cả nói cũng không nói.
“Trẫm đã tuyên chỉ cho bọn hắn chuẩn bị, đợi qua năm liền tiến hành nghi lễ sắc phong, chiêu cáo thiên hạ.”
Nghe thấy vậy, Liễu Mạn Nguyệt sững sờ, mứt quả như bị nghẹn lại trong họng, ho khan mấy tiếng, Hoàng Thượng liền đưa tay vỗ lưng giúp nàng thuận khí, thật lâu mới bình ổn được, nàng mặt đỏ rần, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, cau mày, mới nói: “Hoàng Thượng, thϊếp... Không có gia thế…”
Trước kia Hoàng Thượng đã nói qua một lần, chính mình cũng không có tiếp lời, nghĩ đến việc này nếu muốn thực hiện thì chắc hẳn các vị đại thần sẽ phản đối đấy. Lúc này nghe hắn nói đơn giản như vậy, sự tình trong triều nàng cũng có biết chút ít, lúc này tuy đã không còn người dám trực tiếp cùng hắn đối nghịch, nhưng chuyện này nếu nói ra, chỉ sợ…
“Trẫm nói nàng được, thì nàng được.” kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu khẽ hôn trên trán nàng, giọng nói trầm thấp, như dòng nước ấm chảy vào trong tai nàng, “Nếu không có nàng, trẫm ngay cả mệnh cũng không có. Người bên ngoài không biết, sao trẫm lại không biết. Ngay đó trong lúc mơ hồ tỉnh lại, đều ngửi thấy mùi thơm trên người của nàng, biết rõ nàng luôn ở bên người của trẫm, tình nghĩa này trẫm làm sao không cảm động cho được? Huống chi, trước kia trẫm vẫn luôn có ý định này, lần này chỉ thuận nước đẩy thuyền, quản chi người nào dám nói “Không”!
Không nói cái khác, chỉ nói tới việc có công cứu giá, lại mang long thai, chỉ cần Hoàng Thượng nguyện ý, liền có thể phong tước vị cho nàng, cho dù nàng không có gia thế cũng không quan trọng.
“Phúc khí này... Cũng quá lớn rồi.” Rủ mắt xuống, trong lòng không biết tư vị gì, nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay hắn, cảm thấy độ ấm trong tay, mới có thể an tâm một ít.
“Thiên hạ này, trẫm có thể ngồi được, nàng có thể cùng ngồi với trẫm được!” Lời nói ra như chém đinh chặt sắt, nếu là trước kia còn sợ sau khi nàng thượng vị, sẽ có phi tần khó xử nàng, nhưng hôm nay hậu cung đã trống trơn, thứ hai khi nghe nàng nói tỉ mỉ những phương pháp kia, cũng biết nàng cực thông minh đấy, chỉ là lười động thôi, nhưng chưa từng nghĩ, lúc gặp phải đại sự nàng lại có thể có khí độ cùng bản lãnh như thế.
Nếu người con gái như thế mà không gánh được vị trí Hoàng hậu, thì còn ai có thể gánh được? Lưu thị trước kia ngoại trừ lớn lên có chút xinh đẹp cùng đoan trang đấy, nhưng không có chỗ nào có thể so được với nàng hay sao?! Người con gái tài năng như thế, không sủng lại đi sủng ai chứ?
Hoàng Thượng tâm ý đã định, cho dù có người phản đối cũng là vô dụng. Mà nàng ấy lại có công cứu giá đấy, nếu mấy tên đại thần có ý kiến thì bọn hắn cũng thử nghĩ lại xem có gia thế thì như thế nào, chính vì có gia thế mà lại dám hành thích vua cùng mưu phản?! Hay vẫn là không có gia thế mới tốt, ít nhất giang sơn này ngoại trừ kẻ thù bên ngoài, bên trong sẽ không còn gì thay đổi nữa.
Vốn là định màu xuân sang năm sẽ tiến hành đại điển sắc phong Hoàng hậu, Trong nội cung lúc này đã nằm ở trong tay Liễu Mạn Nguyệt, mặc dù phi vị vẫn là mỹ nhân thượng cấp, nhưng thực chất đã đứng đầu chưởng quản lục cung. Những người trong nội cũng đã đổi cách xưng hô thành “Nương nương”.
Trong mấy đạo thánh chỉ Hoàng Thượng ra, đầu tiên là chỉ chứng Lưu gia mưu nghịch, hạ lệnh thanh tra tất cả vây cánh của Lưu gia. Sau lại hạ chỉ sửa lại một ít quy củ lớn nhỏ, trong đó có một phần chính là chỉ tiêu tuyển tú.
Sau một hồi cung biến, sự tình đều do hậu cung mà thành, loạn thế cũng vì chuyện này mà thành. Vì vậy, con gái quan viên trong triều, có thể tự mình hôn phối, nếu là hoàng tử con của Hoàng Thượng, tất yếu Hoàng Thượng đích thân hạ thánh chỉ, cần phải xem xét kỹ tính tình cùng phẩm hạnh mới có thể định đoạt, sẽ không còn luật ba năm tuyển tú nữa.
Còn trong nội cung, cung vị cũng được sửa chửa, ngoại trừ Hoàng hậu, bên dưới chỉ cần một vị thải nữ.
Một cái nữa chính là chuyện Quan cung nữ, chính là lấy ý kiến từ Liễu Mạn Nguyệt, phàm là cung nữ, mười hai vào cung, mười chín xuất cung, thời điểm rời cung tùy theo tình hình mà xét.
Sau khi tuyên chiếu thánh chỉ, những cung nữ trong nội cung đều sinh lòng chờ đợi, nguyên bản cần phải tới hai mươi lăm tuổi mới có thể xuất cung, với tuổi tác như vậy, đã không thể tìm kiếm được hôn phối rồi! Phần lớn hoặc là tự chải đầu, chết già trong nhà. Hoặc là bị những đại gia đình đưa về nhận làm con gái. Cho dù lập gia đình, cũng chỉ có thể gả cho người ta làm vợ kế, phần lớn đều là cuộc sống không thoải mái.
Nếu có thể mười chín xuất cung, liền cũng giống như tuổi tác của những nha đầu bình thường, tất nhiên là có thể kiếm được chỗ hôn phối tốt! Cho dù là trong gia đình có định thân thì chỗ bên gia đình nam tử vẫn có thể đợi được!
Những cung nữ độ tuổi không sai biệt lắm, nghe xong tin tức này đều sinh lòng chờ mong. Còn những người đã qua tuổi tác, thì cũng chỉ cảm thán, dù sao cũng là đợi chết gài trong cung thôi.
“Chủ tử người không sợ sau khi chúng ta đi rồi sẽ không có người thân tín để dùng sao?” Bạch Oánh nhìn Liễu Mạn Nguyệt khoan thai ngồi ở đó đang ăn, trong nội tâm nghi hoặc.
“Sợ cái gì, còn hơn là ép các ngươi ở lại, trong nội tâm các ngươi cũng sẽ oán ta a.” Mấy ngày nay tiểu hoàng đế thường xuyên cho người đưa đồ ăn đến, nói là an thai đấy, tuy là mùi vị thịt tươi non, nhưng mà ăn lâu rồi cũng thấy chán a!
“Chúng ta khi nào thì oán a…” Bạch Oánh bĩu môi, nếu nói trong tâm không muốn thì cũng không phải! Vốn tưởng rằng sẽ chết già trong nội cung đấy, lại không ngờ Liễu Mạn Nguyệt lên tiếng, muốn tìm người gả các nàng, lại còn chuẩn bị đồ cưới, muốn cho các nàng mở mày mở mặt xuất cung.
“Các ngươi không có oán, nha đầu kia còn không phải là còn băn khoăn rồi hả?” Nói xong, nhướng mày hướng Bạch Huyên nhìn lại, nha đầu kia bị nàng nói trúng tâm sự vừa tức vừa đỏ mặt, dậm chân cúi đầu, thật lâu cũng không có ngẩng đầu lên.