Chương 63

Những đời vua trước đây đều quốc thái dân an, không thì có quân tài tướng giỏi do đó không ai gặp nguy hiểm cả, " Thất Quân" cũng trở thành một truyền thuyết. Nay một lần nữa lại tái xuất…

Đám hắc y nhân vẫn chẳng mảy may để ý, chỉ có hắn và Tống Thiên Cảnh là hiểu rõ điều gì vừa xảy ra… Nhìn cả bốn người đến đứng đờ ra đó, đám hắc y nhân khinh thường mà xông vào ra tay nhanh gọn, đúng với ý chủ nhân.

Nhưng chưa kịp đυ.ng đến họ thì đã có ba bóng đen vụt qua… Phực… phực… Máu đỏ vươn ra, năm tên hắc y nhân gần nhất đã gục ngã…

Nhìn kĩ ba bóng đen đó là thân ảnh của ba người cũng là hắc y nhân nhưng không che mặt, bên hông là ngọc bội kí hiệu của "Thất Quân". Nàng đưa lệnh bài ra phía trước, cả ba đồng loạt cúi người:" Chủ nhân!"

Nàng lạnh lùng nói:" Gϊếŧ hết bọn chúng!"

" Vâng, thưa chủ nhân!" vừa dứt lời ba người lại nhanh chóng tản ra, lần lượt những tên hắc y nhân đều ngã quỵ…

Băng Băng dìu Tống Thiên Cảnh nói:" Chúng ta mau đi!"

Nàng gật đầu nhìn hắn:" Đi"

Vụt…

Hai thất quân nữa xuất hiện, quỳ trước mặt nàng nói:" Xin chủ nhân thứ lỗi, chúng thuộc hạ đến trễ"



Nàng cũng biết thất quân đều lan bạc khắp nơi nhưng chủ yếu tập trung ở kinh thành, chắc chắn là lão ngoan đồng đưa tin triệu tập. Dù là cựu truyền nhân nhưng vẫn còn được kính nể. Những thất quân gần khu săn bắn này vừa nhìn thấy kí hiệu đã nhanh chóng đến đây, người ở xa thì cần có thời gian để đến được đây.

Nàng gật đầu:" Mau đưa chúng ta ra khỏi đây!"

Sắc mặt hắn cùng Tống Thiên Cảnh đã trắng bệch do mất máu, hắn khó khăn nói:" Có vẻ như bọn chúng đã mai phục xung quanh khu rừng này"

Một thất quân lên tiếng:" Thuộc hạ biết gần có một nơi để ẩn nấp"

" Được rồi, đi thôi!" Băng Băng giục

Hai thất quân nhận lệnh rồi nhanh chóng dìu hắn và Tống Thiên Cảnh dẫn đường, nàng và Băng Băng thì đi phía sau. Họ đều dùng khinh công nhanh chóng thoát khỏi đó…

Trong hang động, mọi thứ đều được dọn dẹp sạch sẽ, đống lửa cũng được thắp lên làm sáng hẳn. Trời bên ngoài cũng đã tối, nàng và Băng Băng từ bên ngoài bước vào, trên tay của nàng là một thau nước ấm, còn Băng Băng là thịt thú rừng do thất quân bắt được đem nướng chín.

Trong góc hang là hắn và Tống Thiên Cảnh, hai người đang dựa vào tường hang nghỉ ngơi, vết thương đã được băng bó kĩ lưỡng, nhưng do kiếm của bọn hắc y nhân kia có tẩm thuốc độc nên cần có thời gian phục hồi.

Nàng nhẹ đặt thau nước trước mặt hắn rồi hỏi:" Huynh cảm thấy sao rồi?"

Hắn lắc đầu:" Không sao, ta ổn", nàng bĩu môi:" Ổn mới lạ đó".

Nói xong nàng nhún khăn sạch vào thau nước rồi vắt khô đưa lên chậm mồ hôi cho hắn:" Huynh nên nghỉ ngơi nhiều vào, ở đây an toàn lắm"



" Ừm" hắn mỉm cười. Đây là lần đầu tiên hắn được nàng chăm sóc như vậy.

Băng Băng thì đến cạnh Tống Thiên Cảnh sờ trán đo nhiệt độ, còn hơi ấm nhưng có vẻ ổn. Băng Băng đưa một con thỏ nướng cho bên nàng rồi đưa con còn lại cho Tống Thiên Cảnh:" Huynh ăn đi"

Tống Thiên Cảnh nhìn Băng Băng:" Nàng ăn chưa?"

Băng Băng gật đầu:" Ăn rồi, huynh ăn đi"

Tống Thiên Cảnh nhìn Băng Băng rồi nhận lấy thỏ nướng, cuối cùng xé một cái đùi thỏ đưa cho Băng Băng, cô mỉm cười nhận lấy. Nhìn họ thật hạnh phúc a… Ta thèm vào! Nàng bĩu môi nhìn hai người nào đó đang tình tứ đút thức ăn cho nhau, hắn bên cạnh nhìn thấy bật cười:" Nàng ghen tị với hai người họ sao?"

Nàng trừng mắt nhìn hắn:" Huynh lo ăn đi, đừng quan tâm đến mấy chuyện không đâu"

" Nàng chưa ăn đúng không?" hắn nghiêm túc hỏi

Nàng nhướn mày:" Làm sao mà ta chưa ăn được chứ? Có huynh mới chưa ăn đấy!"

Hắn lắc đầu nhìn nàng, sau tự dưng lại trở nên bướng bỉnh rồi, không còn cách nào khác hắn đành phải xé một phần thịt thỏ cho nàng nói:" Coi như ta ăn không hết, nàng ăn giúp ta"

Nàng gật đầu:" Như vậy thì được"