Chương 60

Hai nam thần của chúng ta một thân khí chất ngời ngời, những vị quan tướng phía sau chỉ xứng đáng làm nền cho hai người. Những vị phu nhân của các quan tướng chuẩn bị đi săn đều có mặt đông đủ góp vui, còn chuẩn bị thức ăn, nước uống khi họ đi săn về mệt mỏi. Ai nấy đều trong tâm trạng hồ hởi, riêng hai vị nam nhân chủ đạo nào đó vẻ mặt vẫn lạnh băng.

Boong…

Tiếng chùi đánh vào trống vang lên báo hiệu một cuộc đi săn bắt đầu. Tống Thiên Cảnh thúc ngựa đi trước, hắn nối tiếp theo đó. Theo sau họ chính là những quan tướng tham dự cuộc đi săn này.

Khu rừng dành cho săn bắn này rất rộng, muôn thú sống nơi này cũng rất phong phú. Qua một năm, chúng cũng đã sinh sôi nảy nở không ít. Các quan tướng hằng năm vẫn thừa dịp này nịnh bợ hoàng thượng một chút bằng cách đi theo, cổ vũ khi Tống Thiên Cảnh bắt được con mồi.

Nhưng có vẻ kế hoạch này không thành khi có hắn ở đây. Chính bởi Tống Thiên Cảnh chỉ muốn thi đấu với hắn xem ai bắt được nhiều thú nhất nên những ai muốn nịnh bợ đều buồn tủi bỏ đi…

Hai con ngựa màu lông đen tuyền một mảnh chậm rãi sải bước ngang nhau, chủ nhân của chúng nó cũng chính hắn và Tống Thiên Cảnh. Đáng lẽ thời điểm này họ phải tranh nhau con mồi, nhưng từ nãy đến giờ họ đã bỏ qua vài con thỏ hoang ven đường mà chỉ dạo bước đi dọc khu rừng.

Tống Thiên Cảnh bật cười:” Có vẻ như hai chúng ta đều không có tâm trạng thi đấu”

Hắn nhún vai xem như không có ý kiến, hắn đưa mắt nhìn xung quanh xem phong cảnh. Mùa thu năm nay đến sớm, gió lạnh cũng đã bắt đầu thổi…

Vụt… vụt…

Chợt ám khí từ đâu bay đến, hắn và Tống Thiên Cảnh nhíu mày né tránh, liên tiếp theo đó là hàng loạt cung tiễn bay đến.

Híiiiii… . Truyện Thám Hiểm

Cung tên không có mắt đã cắm vào thân ngựa làm chúng hốt hoảng không khống chế được tốc độ mà lao vụt đi. Cũng may hắn và Tống Thiên Cảnh phản ứng kịp nhảy xuống khỏi ngựa, tuốt kiếm đỡ những mũi tên đó.



Bịch… bịch…

Tiếng động vừa dứt những mũi tên cũng không còn phóng ra nữa, hắn và Tống Thiên Cảnh chưa hiểu chuyện gì thì trong lùm cây gần đó nhảy ra hai thân ảnh. Nói sao ta, ngay cả hai đại nam thần của chúng ta cũng không ngờ rằng lại là hai người đó.

Nhắc đến hai người mới nhảy ra này, tối hôm qua sau khi ăn uống no say liền trở về phòng ngủ. Cả đêm hai người đều ngủ một mình a, cũng khó trách được sự việc tối hôm qua…

Đến sáng thì lại không ra bãi săn mà tranh thủ rủ nhau chuồng đi, trực tiếp vào trong rừng săn thú. Hai người định làm một vài cái bẫy nhỏ để bắt mấy con thú về làm thịt ăn. Nào ngờ đang ở trong ẩn nấp thì gặp hắn và Tống Thiên Cảnh đang đi đến, còn có rất nhiều mũi tên nha.

Vì một cuộc đi săn bình yên, hai người quyết định tìm hung thủ phóng mấy mũi tên kia ra xử gọn lẹ rồi hùng dũng bước ra như vị anh hùng cứu thế!

Hắn nhíu mày:” Tại sao lại là hai người?”

Nàng trợn mắt:” Ê ê, chúng ta là có ý tốt giúp đỡ a. Nếu không hai người còn ở đây được không?”

Tống Thiên Cảnh xoa xoa thái dương:” Thật là rắc rối”

Băng Băng cười khinh:” Ha, rắc rối? Ok, chúng ta đi”

Nàng gật đầu nhưng nhớ ra điều gì liền lắc đầu:” Tại sao chúng ta phải đi? Người đi phải là bọn họ, đúng thật là ở đâu cũng có chuột nhắt”

Vừa dứt lời, hàng loạt hắc y nhân từ đâu bước ra, tay mang vũ khí sắc nhọn, cục diện có phần không nói nên lời…