Nàng cắn một miếng bánh hướng Băng Băng nhướn mày:” Hôm nay chơi việc thật”
Băng Băng khẽ cười:” Đúng là như vậy. Ban nãy cậu biết là hai người bọn họ đến mà vẫn ném?”
Nàng cười:” Ha ha, cậu cũng nhận ra nhưng vẫn thẳng tay ném đó thôi”, nói rồi nàng lại dừng lại một chút:” Cậu… mất chưa?”
Băng Băng nhíu mày:” Mất? Mất cái gì?”
Nàng cười nham hiểm:” Chính là mất cái cậu gìn giữ gần 20 năm đấy thôi”
Băng Băng ngẩng ra hồi lâu rồi dường như ngộ ra điều gì, cuối cùng lại thản nhiên gật đầu:” Mất rồi thì sao? Cậu cũng bị người đó cướp đi rồi còn đâu”
Nàng bĩu môi:” Chơi không vui tí nào”
“ Hai người đang nói cái gì vậy hả?!” giọng nói đầy tức giận vang lên phía sau
Nàng và Băng Băng giật mình quay lại, hóa ra hắn và Tống Thiên Cảnh đã ở đằng sau họ từ lúc nào. Ngay cả Minh Ngọc và A Hân đứng bên cạnh nàng và Băng Băng cũng không nhận ra hai người bọn hắn đã đến.
Hắn và Tống Thiên Cảnh dự định đến khuyên can nàng và Băng Băng, nhưng từ xa hai người họ lại nhìn thấy nàng và Băng Băng hòa thuận ngồi cạnh nhau. Hai người không khỏi thở phào, nhưng khi đến nơi thì lại nghe được cuộc trò chuyện đó…
Nhưng dường như hai người bọn nàng không ngạc nhiên lắm với nét tức giận của hai nam nhân kia. Hắn cố trấn giữ bình tĩnh hỏi:” Nàng… ban nãy là nói đến vấn đề gì?”
Nàng vờ như không nhận ra tâm trạng hiện giờ của hắn mà vẫn bình thản nói:” Chính là chuyện mà ta và Băng Băng mất đi thứ quan trọng gìn giữ nhiều năm nhất”
Tống Thiên cảnh tức giận không kém:” Băng nhi, nàng nói có đúng không?!”
Băng Băng vẻ mặt lãnh đạm:” Đúng vậy”
Không khí đột nhiên lạnh đi trong thấy, Minh Ngọc và A Hân đứng một bên không dám lên tiếng, chỉ sợ sau khi mình lên tiếng thì khó giữ được mạng. Sát khí cực lớn…
Hắn tức giận, thật sự tức giận, kể cả Tống Thiên Cảnh. Tại sao? Kể từ lúc thành thân đến giờ, hai người chưa từng động phòng một lần nào. Như vậy thì tại sao…
Tống Thiên Cảnh nắm chặt nấm đấm gằng từng chữ:” Là ai?!”
Băng Băng bật cười:” Là ai? Là ai thì huynh có thể tự tra mà. Chẳng phải huynh là hoàng thượng đó sao?”, nói rồi Băng Băng quay qua nàng:” Chúng ta đi thôi!”
Nàng nhún vai:” Đi”
Hắn gọi tên nàng:” Diệp Linh!” . ngôn tình hay
Nàng quay đầu lại nhìn hắn:” Hai người chỉ quan tâm đến điều đó thôi sao? Nếu mất đi liền khinh thường chúng ta?”, nói rồi nàng quay đi không nhìn lại. Minh Ngọc và A Hân nhanh chóng hành lễ với hắn cùng Tống Thiên Cảnh rồi rời đi phía sau nàng…
Trời chập tối, hoàng cung đã lên đèn. Hôm nay có phần náo nhiệt hơn mọi khi. Thiên Sở có một tập tục chính là mỗi năm đến mùa thu, hoàng thất sẽ đi săn, vật tế chính là những con thú săn được, sau khi tế trời đất xem sẽ đem chúng chia thành từng miếng nhỏ để ăn coi như là lộc của trời đất. Nếu thú săn được càng nhiều thì sẽ được nhiều điều may mắn, mùa màng bội thu. Đêm nay chính là làm một chút tiệc nhỏ để chuẩn bị cho ngày mai đi săn.
Nàng và Băng Băng đương nhiên phải đi vì thân phận của mình. Kể từ lúc ở đình nghỉ mát, hai người đã không gặp lại hắn và Tống Thiên Cảnh nữa. Dù sao thì cũng không có trở ngại gì, hai người vẫn vận y phục xinh đẹp tham gia bữa tiệc.
Vào đại sảnh, mọi người dường như đã có mặt đông đủ nhưng hai vị cao cao tại thượng kia vẫn chưa xuất hiện. Nàng vẫn theo sở thích vận y phục màu tím nhạt, tóc được búi đơn giản, đi bên cạnh chính là Băng Băng đang vận y phục màu xanh nhạt, kiểu cách của hai người thật sự là rất đơn giản a, nhưng lại tạo cho mọi người dễ chịu, thanh thoát hơn rất nhiều.
Hai người đi đến bàn của mình, cũng là bàn dành cho vương phi, vương gia, Băng Băng lại được đặt cách ngồi cạnh Tống Thiên Cảnh vì trong hậu cung này chỉ có một quý phi. Lại nói bàn của nàng đang ngồi nằm bên phải phía dưới bàn của hoàng thượng, vậy thì suy ra là nàng và Băng Băng lại ngồi cạnh nhau.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán rằng hoàng thượng và vương gia tại sao lại không xuất hiện cùng lúc với thê tử của mình. Phải chăng hai người đã thành thất sủng.
Nàng và Băng Băng lại xem như tiếng muỗi mà xem nhẹ không để tâm đến….