Chương 46

Hắn nhíu mày:” Khen ta?”

" Tiểu nhân cũng không rõ, họ đang nói tiếng của người phương Tây, tiểu nhân thì lại không được học nên cũng không biết" thái giám vẻ khó xử

" Phụt… ha ha ha… beautiful… beautiful… Ha ha ha, không ổn rồi… ha ha ha đau bụng quá, tức cười quá… ha ha ha…" nàng ôm bụng cười đến không biết trời trăng mây gió gì, nàng mặc kệ mọi ánh mắt khác thường đang nhìn mình, quan trọng nhất bây giờ chính là cười cái đã, ha ha ha…

Đợi đến khi nàng cười sảng khoái một trận hắn mới hỏi:" Nàng cười chuyện gì?"

Nàng mím môi nhịn cười nhìn hắn có phần đồng cảm với hắn. Hắn đúng là rất đẹp nha, tưởng tượng đến cảnh hắn biết câu nói vừa rồi là khen mình đẹp không biết biểu hiện sẽ như thế nào a. Mà cũng bất ngờ vì thơi đại này lại có các nước phương Tây đấy.

Hắn còn đang ngờ vực vì sao nàng lại nhìn mình như vậy thì nhóm nữ nhân kia lại nói thêm một câu:" Cô ta đúng là ‘rấy gi’" (crazy)

Nàng nghe xong nhướn mày, theo cách phát âm nữa vời với cả biểu hiện chén ghét kia nàng cũng đã đoán được bọn người đó nói gì về nàng. Bảo nàng đây là điên sao?

Nàng cười lạnh bước đến trước mặt bọn họ, hắn cũng theo sát. Nàng cười hỏi:" Các vị… đang nói gì vậy?"

Thấy nàng ngang nhiên bước lại nhưng đám người nữ nhân đó lại không có vẻ gì sợ hãi mà còn thêm khinh thường. Bọn họ thách nàng hiểu được, phải nói bọn họ đã phải tốn một số tiền không nhỏ để có thể học được, dù chỉ mới vài tuần nhưng bọn họ đã học được một số từ cơ bản ( chủ yếu là chơi nhiều hơn học). Còn về phần nữ nhân đi theo tam vương gia kia chắc chắn là nha hoàn của tam vương gia, đã là nha hoàn thì làm sao biết ngôn ngữ phương Tây như thế này.

Một vị tiểu thư đừng ra hất cằm nói:" Bọn ta có nói gì cũng phải nói cho ngươi biết sao?"



Nàng bật cười:" Oh, Are you sue?" ( cô chắc chứ?)

Nghe nàng lên tiếng, bọn nữ nhân kia liền trợn tròn mắt nhìn nàng.

Chưa đợi bọn họ phản ứng nàng dùng giọng bằng tiếng anh nói:” Chỉ với mấy từ ngữ ngắn lủng củng đó và mớ ngữ pháp không ra thể thống gì, thật nực cười! Như thế mà đòi nói chuyện với ta?!Các ngươi nằm mơ giữa ban ngày à? Ta nói cho các ngươi biết, ta đã phải dành rất nhiều công sức và thời gian mới có thể có được bằng tiếng Anh đấy biết không? Còn có nói thì nói cho hết câu chứ đừng nói nửa tiếng Trung nửa tiếng Anh,nửa nạc nửa mỡ như vậy ta nuốt không trôi, các người dùng loại ngữ pháp rách nát gì vậy, beautiful? Ha! Nói Thiên Vũ xinh đẹp, cũng may là huynh ấy không biết nếu không với tính cách của huynh ấy thì các ngươi đã đi đời rồi. Như vậy còn chưa đủ, như thế nào lại liên lụy đến ta? Các ngươi nói ta điên? Các ngươi nhìn như thế nào mà bảo ta điên, các ngươi điên thì có! Nếu còn nói nữa thì ta không khách khí đâu!”

( Xin lỗi rằng tác giả rất dở tiếng Anh a ;_;)

Nàng nói một tràng dài không ngừng nghỉ, đến khi dừng lại thì ai nấy đều có biểu hiện như gặp quỷ. Nàng cảm thấy rất hài lòng a, đúng là không uổng công mình ăn học mà, còn có đứa bạn thân vẫn thường ngày lôi đầu mình ra ôn luyện. Ta đã suất sư rồi a!

Nàng quay lại nhìn hắn:” Được rồi, chúng ta đi thôi”

Hắn dường như cảm thấy mình không hiểu một chút gì về nàng, thông tin kia hoàn toàn không chính xác! Bên ngoài hắn vẫn biểu hiện như bình thường nói:” Được”

Nói xong hai người liền rời đi, vị thái giám kia một lúc sau mới hoàn hồn đuổi theo để lại nhóm nữ nhân đang bị dọa sợ kia.

Nữ nhân ban nãy hất cằm với nàng chính là nữ nhi của vị Triệu thượng thư trong cung này, xét chức vụ của phụ thân mình không lớn không nhỏ nhưng đủ để ả ta lên mặt phách lối. Đồng bọn của cô ta cũng là các vị tiểu thư con của các quan trong triều đình nên họp thành 1 hội luôn. Nay ả ta gặp phải một “ nha hoàn” như nàng khi dễ, thật đúng là không nhịn được mà!