Nhớ đến những năm trước đó nàng vẫn còn ở hiện đại, nàng cũng là một cô gái bình thường cũng rung cảm với những chàng trai. Trong đó có người nàng thầm yêu mến từng rất lâu, người đó cũng đối xử với nàng rất tốt, nàng cứ tưởng người đó cũng có tình cảm với mình và hai người sẽ có những tiến triển tốt hơn thế, cuối cùng sẽ thành người yêu của nhau.
Nhưng đó cũng chỉ là nàng tự đa tình mà thôi, cuối cùng thì sao? Khi nàng mạnh dạng tỏ tình rằng nàng thích, người đó cũng chỉ cười… Những ngày sau đó nàng cứ tưởng rằng người đó đã chấp nhận lời tỏ tình của mình, nhưng không ngờ người đó lại tuyên bố rằng đã có bạn gái, và người đó không phải là nàng…
Sự tin tưởng của nàng thật sự bị phản tác dụng… Nhưng lần này, nàng thật sự muốn cược, cược rằng hắn cũng có tình cảm với mình, cược rằng nụ hôn đó là tình cảm thật lòng của hắn! Nhưng là dù nàng đã cược vẫn không tự tin để đối diện…
Hắn nhíu mày nhìn nàng:” Nàng đang nói cái gì vậy hả?!”
Nàng giật mình ngước nhìn hắn, hắn nghiêm mặt nói:” Ta khi nào nói ta có tình cảm với người khác? Chẳng phải ta cũng nói rằng ta chỉ có mình nàng là vương phi, tuyệt không có tình cảm với người khác!”
Phần thắng thuộc về nàng, nàng mỉm cười, nụ cười đó thật sự làm hắn ngẩng người, nàng cười lên thật đẹp! Sau đó nàng lại thu lại nụ cười nheo mắt uy hϊếp hắn:” Ta nói cho huynh biết, ta là không biết cái gì đâu đấy! Nếu mà ta mà thua cũng không can hệ đến ta, đừng trách ta làm mất mặt huynh. Đó là huynh tự chịu!”
Hắn bị nàng chọc cười, ánh mắt trở nên sủng nịnh nói:” Được!”
Lý Bạch Ngọc làm việc cũng thật nhanh đi, mới hôm qua nói rằng đi chuẩn bị mà hôm nay đã có kết quả, điều này làm nàng có phần không thích ứng được a. Hiệu ứng của vị Ngọc tiểu thư này cũng lớn quá đi, vừa mới tung tin tức rằng tiểu thư Lý Bạch Ngọc của huyện lệnh muốn thi tài với tam vương phi, người dân trong Bắc Thành dù bận rộn vẫn chen chân đến khán đài được xây dựng ở trong Bắc Thành xem náo nhiệt.
Nàng vẫn mang bộ dáng hoang mang đứng trên khán đài được làm bằng gỗ cách mặt đất 2 thước (2m) này. Khán giả, ban giám khảo có tiếng trong Bắc Thành đều được mời tới, cứ tưởng sẽ thi đấu ở trong phủ thôi ai ngờ thi đấu trước sự chứng kiến của nhiều người càng khiến nàng thêm hoang mang.
Kiểu này mất mặt càng thêm mất mặt, nàng rất muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt a, cuối cùng ai oán quay lại trửng mắt nhìn hắn đang ung dung một bên xem kịch vui. Hắn lại như không nhìn thấy nàng đang nhìn mình mà thong thả nhìn ngắm xung quanh, điều này khiến nàng càng muốn chửi người hơn!
Huyện lệnh Lý Đại Quý đảm nhận chức MC, hô to:” Mọi người im lặng!”, những người bàn tán bên dưới cũng nhất thời im bặt. Lý Đại Quý hắn giọng:” Tiểu nữ Lý Bạch Ngọc của ta hâm mộ tam vương phi từ rất lâu, hôm nay được dịp gặp mặt tiểu nữ nhà ta muốn thi tài cùng vương phi. Đây chính là một trong truyền thống Lý gia của ta. Mong mọi người ủng hộ cho cuộc thi tài của hai người”
“ Ô ô ô ô….” Mọi người tung hô không ngừng dưới khán đài, trên này nàng càng muốn khóc a.
Lý Bạch Ngọc vẫn đang liếc mắt đưa tình với hắn, nhưng khi lời nói của phụ thân mình kết thúc liền nghiêm chỉnh hướng nàng cười nhẹ:” Vương phi, mong vương phi chiếu cố cho tiểu nữ”
Nàng cũng cười đáp lại:” Ngọc cô nương, cô quá đề cao ta rồi. Ta không dám nhận, chỉ có thể cố gắng hết sức”
Cuộc thi tài này gồm có 3 mục, nó thể hiện đầy đủ sự thanh nhã, khéo léo cùng sức mạnh mà ít nữ nhân nào có được. Nhưng quan trọng nhất là, những thứ này nàng không biết gì hết!