Chương 30

Lại nhìn chính mình, nàng đang được hắn bế từ dưới nước bay lên bờ. Đang định mở miệng thì một vật thể trùm lên đầu nàng, theo bản năng nàng kéo nó xuống nhìn, là một chiếc áo ngoài màu đen tuyền. Lại ngước nhìn hắn, trên người hắn chỉ còn một bộ y phục thuần trắng, đây chẳng phải là áo khoác ngoài của hắn sao?

Nhìn thấy biểu tình đầy giận dữ của hắn nàng không khỏi chột dạ bắt đầu ú ớ:” À ha ha, huynh bình tĩnh nha. Ta… ta chỉ tắm hơi lâu một tí, còn có, huynh không thấy bọn người kia chắn ngang đường hay sao. Huynh cũng phải thông cảm cho…ưm…”

Nàng mở to mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt, môi cũng cảm thấy ấm nóng… Hắn đang hôn nàng sao? Phải nói nàng đã hiểu lầm một thứ, hắn tức giận không phải vì nàng làm chậm trễ hành trình mà chính là giận mình không bảo vệ tốt cho nàng!

Ban nãy hắn định nhắm mắt dưỡng thần nên thả lỏng thân thể cũng không quá lo cho nàng có gặp điều gì hay không. Nhưng phát hiện rằng nàng sao lại tắm lâu như thế, tức thời một cảm giác bất an xuất hiện liền tập trung lại mới biết rằng ngoài nàng và Minh Ngọc còn có nhiều người khác bên cạnh. Hắn tức thời bay đến, Nhất Phong thấy hắn từ trong xe ngựa vụt ra cũng biết là chuyện không ổn nên theo sau. Đến khi đến nơi thì mới biết được có một đám sơn tặc đang trêu ghẹo nàng, bàn tay dơ bẩn lại cầm lấy y phục nàng lại còn định bước xuống nước, nàng thì lại mặc y phục mỏng manh ở trong nước… Cơn tức giận của hắn bùng phát nhanh chóng ra tay với bọn chúng…

Chiếc lưỡi của hắn nhanh chóng luồn vào mạnh mẽ chiếm lấy tất cả, vì nàng vẫn còn đang ngơ ngác nên chiếc lưỡi lúng túng của nàng cứ thế bị hắn quấn lấy. Hai người triền miên không biết bao lâu hắn mới buông nàng ra, nàng vì không có không khí thở nên khi thoát khỏi liền thở dốc.

Nàng lắp bắp nhìn hắn:” Huynh… huynh…”

“ Mau thay y phục!” hắn mạnh mẽ nói. Não bộ nàng giờ mới hoạt động, nhớ đến tình huống ban nãy nàng rầu rĩ:” Y phục… khụ, ban nãy là y phục cuối cùng…”



Hắn vừa nghĩ đến bàn tay dơ bẩn kia đã chạm qua y phục của hắn khiến hắn càng thêm sát ý, lại nhìn nàng cả người bị ướt nên y phục mỏng manh đang mặc trên người cư nhiên cũng dính sát vào, phía sau y phục chính là một lớp da mềm mại trắng nõn… Khụ, hắn lại có thể suy nghĩ nhiều đến vậy? Cơ thể của nàng cũng chỉ có tướng công là hắn mới có thể nhìn thấy còn bọn người kia… dám cả gan nhìn được hắn liền không tha!

Hắn thầm giật mình, dường như ý nghĩ bá đạo muốn chiếm lấy nàng cho riêng mình càng ngày càng mãnh liệt, hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc… Nhưng thôi, cảm xúc tự nhiên đến thì hãy tiếp nhận nó, với cả hắn cũng không bài trừ mà còn cảm thấy mình nên như vậy.

Hắn nhíu mày hỏi:” Y phục kia nàng không thể mặc nữa… Không lẽ chỉ có hai bộ y phục đó?”

Nàng lắc đầu:” Không hẳn là vậy, ta còn có 2 bộ nữa, nhưng một trong số chúng đã bị rách, một cái còn lại… dành cho nữ nhân”. Đúng là nàng mang theo trong người những ba bộ y phục, trên đường nếu gặp tửu lâu hay con suối nào đó nàng liền đem giặt. Ngay khi rời khỏi hang động của lão ngoan đồng, nàng được Minh Ngọc giặt sạch sẽ hai bộ y phục nam nhân còn lại để chuẩn bị cho chuyến hành trình. Còn bộ y phục dành cho nữ nhân là Minh Ngọc bắt nàng phải mang theo, nàng căn bản chưa mặc đến trong suốt hành trình.

Hắn gật đầu:” Vậy thì mau thay ra… Nàng để ở đâu, trên xe ngựa?”

Nàng gật đầu:” Ân”

Nghe thấy vậy hắn liền nhanh chóng đi đến xe ngựa lấy tay nảy của nàng. Còn về phần của Minh Ngọc nàng cũng không quá lo lắng, ban nãy nàng có nhìn thấy Nhất Phong cũng đến cứu rồi bế Minh Ngọc lên bờ, khụ, không biết hai người này sẽ xảy ra chuyện gì đây. Thật đáng chờ mong!