Chương 24

Cảm giác được khí lạnh phía sau gáy, nàng nhíu mày quay lại… Chỉ thấy một thanh đao đang hướng đến nàng bổ xuống…

“ Công tử!” tiếng hét của Minh Ngọc từ trên lầu truyền xuống…

Bịch…

Thân thể không tự chủ ngã xuống, trên cổ của tên sơn tặc hiện lên một vết đỏ… Trước mắt nàng đã bị che khuất bởi một bóng người, người đó mặc y phục màu đen lãnh diễm đứng đó. Nàng hít một hơi khí lạnh, cool ngầu a!

Lại nhìn tên sơn tặc đang nằm trên mặt đất không khỏi cảm thán, chết người, là chết người đó! Cảnh trong phim và ngoài đời thật khác biệt, trong phim còn sống lại quay tiếp, còn ngoài đời… Toàn thân da gà bắt đầu nổi lên…

Minh Ngọc thầm thở phào khi nàng không sao rồi nhanh chóng chạy xuống bên cạnh nàng hỏi:” Công tử, người không sao chứ?”

Nàng giật mình nhìn lại Minh Ngọc rồi cười cười:” Không sao”. Tiếng vũ khí va chạm vào nhau cũng đã ngừng hẳn, mấy tên sơn tặc đều bị đánh bại nằm trên đất, tất nhiêu đều đã chết, không phải vì bị thương mà chính là tự sát…

Nàng cũng chỉ kinh ngạc một phen rồi thôi, tình huống này nếu ngươi không chết thì ta sẽ chết, không phải như thời hiện đại hòa bình như thế. Nàng kéo Minh Ngọc lại gần mình rồi chấp tay với nam nhân hắc y kia:” Tại hạ cảm tạ ơn cứu mạng của các vị, không biết làm sao để đền đáp ơn nghĩa này… Nay tại hạ còn có chuyện phải đi trước, nếu có duyên gặp lại tại hạ nguyện sẽ làm bất cứ yêu cầu gì của các vị! Cáo từ…!”

Nàng cảm thấy không nên dính líu quá nhiều chuyện, nhất là bây giờ nên muốn rời đi nhanh chóng. Nhưng mới quay đầu đi được vài bước thì nam nhân ban nảy đã vụt đến chắn ngang đường đi của nàng.

“ Chơi đủ chưa?” nam nhân lạnh lùng nhìn nàng



“ Hả?” nàng khó hiểu nhìn lại, này, này, cái này ta phải hỏi huynh mới đúng, làm cái gì mà chặn đường người khác vậy hả? Nàng ai oán trừng mắt nhìn người trước mắt, bốn hắc y nhân kia không khỏi hít một hơi, chưa ai dám trừng mắt nhìn chủ tử như thế! Nàng là người đầu tiên, không biết sau này còn có dịp trừng mắt nhìn chủ tử nữa không đây…

Nhưng trái với suy nghĩ của bốn hắc y nhân, nam nhân đó vẫn đừng đó nhìn nàng mà không làm bất kì động thái gì khác, ngay cả tức giận cũng không có. Minh Ngọc bây giờ mới nhìn rõ nam nhân này, sau khi nhìn xong liền đơ người tại chỗ, cảm giác mình đang ở trong hầm băng a.

Nàng nhìn rõ mới giật mình không thôi, nam nhân trước mắt rất anh tuấn, khí phách ngời ngợi, lãnh diễm cực điểm. Vẻ đẹp yêu nghiệt trước mắt đương nhiên nhìn một lần sẽ không bao giờ quên được. Nàng cũng thuộc loại người yêu cái đẹp, nhìn một cái liền không rời đi được. Quan trọng nhất là, người này nàng có quen a. Dù chỉ gặp mặt một lần nhưng nàng vẫn nhớ rõ, nam nhân này chẳng phải tướng công vương gia của mình sao?!

Nàng lắp bắp kinh hãi:” V…ương… vương gia…?!”

“ Nàng còn biết ta là vương gia?” hắn tỏ vẻ khó chịu

Nàng cố nặn ra nụ cười nói:” Vương… vương gia, thật sự ta không có trốn ra khỏi vương phủ mà chỉ là muốn đi tham quan ngắm phong cảnh mà thôi. Huynh phải tin ta!”

Hắn nheo mắt:” Vậy sao?”

“ Ách” nàng thầm kêu không ổn, càng giải thích thì càng có vấn đề, dù là sự thật nhưng trong tình cảnh nàng không ở vương phủ đã mấy tháng nay đương nhiên phải có nhiều nghi vấn.

Minh Ngọc cũng thu “hồn” mình lại, nghe nàng nói như vậy cũng đứng ra làm nhân chứng:” Vương gia, vương phi nói là sự thật. Người phải tin vương phi!”

Hắn lạnh lùng quét nhìn Minh Ngọc khiến cô gái rùng mình im bặt. Bốn hắc y nhân kia không khỏi kinh ngạc, đây là vương phi sao? Nghe danh đã lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc, chỉ có Nhất Phong là nhận ra bất quá không lên tiếng giải thích.