Hai người dạo siêu thị một hồi, khi đã mua đầy đủ nguyên liệu cần thiết để nấu bữa tối, Rồi n lại đánh xe về nhà Lâm Tình Mặc, khi gần đến nhà mình, Tình Mặc xoay đầu qua nói với Ưng Mạnh
- Đại Ưng ca ca, anh mau dừng xe ở đây đi! Khu em ở rất rất nhỏ, xe máy còn vào không được, nếu xe anh vào chắc không đủ chỗ mất
Tĩnh Ưng Mạnh nghe lời cậu, bắt đầu gạt cần số, điều chỉnh xe đậu đúng lề đường, Ưng Mạnh xách đồ ăn từ trong cốp xe đi vào, Tình Mặc lon ton đi ngay bên cạnh anh
Tiểu khu mà Tình Mặc ở không hổ danh là khu ổ chuột của Bắc Kinh, những ngôi nhà sập xệ nối tiếp nhau, rác thì chen chúc nhau chất thành từng đống như đống núi, cả một khu như vậy theo như suy nghĩ của Tĩnh Ưng Mạnh chắc chắc hầu hết ở đây đều dành cho những người đi làm thuê, kiếm mướn, hoặc vài người công nhân không có đủ tiền mới vào đây ở , đứng trước cửa nhà của Tiểu Mặc anh không khỏi sững sờ
Ngôi nhà thì nhỏ xíu, các lớp vôi đã bị bong tróc lên hết cả, cảnh cửa gỗ cũ đã bị mục từ rất lâu rồi, nhìn ngôi nhà đã bị cũ nát đến nỗi chỉ cần có một cơn gió thôi cũng đủ làm nó đổ nát, da đầu Ưng Mạnh tê rần. Nhưng khi bước vài bên trong thì anh lại có cảm giác rất khác
Tuy bên trong cũng không khá khẩm gì bên ngoài, gian nhà nhỏ xíu, nói thật thì ngôi nhà vẫn chưa bằng phòng ngủ của anh, ngôi nhà đơn sơ ,chỉ có một cái giường nhỉ xíu, được ngăn cách với cái bếp bằng những tấm ván gỗ, ở giữa nhà chỉ có một chiếc bàn nhỏ còn lại căn nhà chẳng còn gì giá trị cả,nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng tuy ở trong khu ổ chuột này, nhưng cậu vẫn chăm chỉ quét dọn và lau chùi căn nhà một cách tỉ mỉ
Nhưng để cậu ở đây thì trong lòng anh lại được một trận xót xa. Bảo bối của hắn sao lại có thể ở tại một nơi như vậy được, cậu lại đi làm về tối, ở đây thật nguy hiểm, đang tự chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình. Lâm Tình Mặc đã gọi anh
- Ưng Mạnh ca ca, anh ngồi đợi em một chút, em nấu một chút là xong ngay
Anh bừng tỉnh, vẻ mặt hiện lên nét cười, nhẹ nhàng bước đến gian bếp, nói chuyện với cậu
- Tiểu Mặc cứ thong thả, chỉ cần là đồ em nấu cho dù có đợi lâu đến mấy vẫn có thể chờ được. Bởi vì anh biết Tiểu Mặc nấu đồ rất ngon
Cậu cười hì hì mà đáp lại lời anh
- Đại Ưng lại khen em nữa rồi Ân!! em sẽ cố gắng nấu thật nhanh cho anh ăn, anh đến bàn mà ngồi đi. À!!l Phải rồi, cái bộ bàn ghế đi em mua lại lâu, anh coi chừng nó sập xuống đấy.. Ngồi nhẹ nhẹ thôi
Bỗng dưng, nghe đến từ " Mua lại" của cậu, anh bỗng dưng nỗi ra một ý nghĩ. Mắt anh sáng lên. Anh nói với Tiểu Mặc
- Tiểu Mặc, em cứ nấu đi anh ra ngoài nghe điện thoại một chút
- Vâng
Vừa bước ra khỏi cửa, anh đã gọi điện cho thư kí của mình mà căn dặn
- Tống Bạch, tôi cho cậu trong vòng ba ngày phải thu mua được khu đất ổ chuột đường XX
Thư ký Tào Bạch giọng kính trọng mà đáp lại
- Vâng thưa ông chủ tôi đi làm ngay
Tắt điện thoại, anh lại mỉm cười mà suy nghĩ
- Khi mà đã mua khu đất này rồi, Tiểu Mặc sẽ không có chỗ ở, lúc đó anh sẽ xuất hiện giả vờ tốt bụng bảo cậu ở tạm nhà mình, rồi lại tìm cách giữ cậu lại. Hai người sẽ sống chung với nhau một cách vui vẻ. Ở chung thường có tình cảm nhanh hơn, chỉ cần làm vậy mọi chuyện sẽ tốt đẹp... Há há há
Nghĩ đến đây, anh mặt cười, bước chân thong thả lại đi vào trong