Qua vài ngày, cửa hàng của ta đã sửa chữa xong, một lần nữa mở cửa.
Lúc thấy Lưu Văn Kiệt thất hồn lạc phách đi tới.
Ta nhìn thấy y và tức giận.
Cũng không để ý tới y.
Y chán nản nói: “Tiểu Thiền, thật xin lỗi, ta không thể cưới nàng, cha mẹ không đồng ý nên ta không thể bất hiếu.”
Ta cười lạnh một tiếng.
Y lại đau lòng nói: "Nhưng ta lại không thể trái lòng mình. Cho nên, ta quyết định xuất gia làm hòa thượng. Số bạc này, coi như ta bồi thường tổn thất cho nàng."
“Nàng nhận đi, như vậy tâm tình ta sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Ta lập tức nhận lấy.
Một cái hộp.
Bên trong rất nhiều ngân phiếu, còn có các loại khế đất.
Ta kinh ngạc.
Ít nhất trên 10 vạn lượng.
Cơn giận trong lòng ta lập tức biến mất.
Ta nhìn theo bóng lưng y, hô lớn: "Huynh phải nghĩ thoáng một chút, qua khoảng thời gian này sẽ tốt hơn, qua thêm vài lần, sẽ dần quen!”
Y lảo đảo một chút, đi nhanh hơn.
***
Trở về nhà.
Ta nhanh chóng giấu hết tiền.
Ta vốn đang thương xuân bi thu, cảm khái vận mệnh đối với ta không tốt, không thể cho ta một đoạn tình cảm lâu dài.
Nhưng nhìn ngôi nhà của ta càng lúc càng lớn, còn có càng ngày càng nhiều tiền bạc.
Ta lại biết ơn cuộc sống.
Ít nhất, mỗi một người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời ta, đều cho ta thứ ta muốn.
Ai có thể nói, ta bị người kia phụ lòng?
Chỉ cần còn sống, có thể gặp được chuyện tốt.
Cho nên, ta lại nâng tinh thần nghênh đón cuộc sống mới.
Nhưng Lưu phu nhân lại dẫn người đến cửa hàng của ta.
Lần này không cần bà ta mở miệng, ta huýt sáo một tiếng, hai mươi người to con đứng ra chặn người.
Con trai bà ấy cho ta nhiều tiền như vậy, ta đương nhiên phải thuê rất nhiều người để bảo vệ an toàn của mình.
***
Vốn tưởng rằng Lưu phu nhân đến bới móc.
Không nghĩ tới bà ta lập tức quỳ gối trước mặt ta, cầu xin: "Điêu cô nương, lần trước là ta không đúng, cầu ngươi, để cho nhi tử ta trở về đi. Ta làm mẹ, thật sự không muốn con mình đi làm hòa thượng.”
Ta nghĩ về con trai ta.
Thằng bé chính là cục cưng của ta.
Nếu tương lai, thằng bé vì một nữ nhân mà làm hòa thượng, ta sẽ tự tát mình một cái vì không dạy tốt, sau đó sẽ tát chết nó.
Thật không có tiền đồ.
Nhưng Lưu Văn Kiệt vì ta mà đi xuất gia.
Ta cảm thấy y là một người đàn ông tốt, thật sự yêu ta.
Là chuyện nên làm.
Tôi im lặng.
Bà già này, lần trước đập cửa hàng của ta, còn buông lời tàn nhẫn.
Thật sự cho rằng ta dễ nói chuyện như vậy sao?
Ma ma phía sau bà ta tiến lên, đưa cho ta mấy tờ ngân phiếu, nói: "Điêu cô nương, đây là bồi thường lần trước."
Ta nhìn, khinh thường nở nụ cười: "Chút tiền ấy, ta còn không để vào mắt. Ngoại trừ bà bồi thường cho ta một vạn lượng thì may ra.”