Thật may vì ta sớm đã chuẩn bị, tài vụ đã chuyển đi, không còn nhiều lắm, đều đặt ở trong nhà của ta.
Ta mang tay nải trên lưng, cũng như những người khác, cúi đầu và khóc suốt.
Trông thật đáng thương.
Ta nức nở đi ở đầu đường kinh thành, vẻ mặt cô đơn nhìn phố phường khói lửa.
Ta quyết định, ta nên ngừng vọng tưởng trở thành Quý phi.
Ngày được tự do, cũng không tệ.
Chính mình trở thành chủ của mình.
Đang lúc ta ăn xong năm cái bánh bao, lau dầu khóe miệng, chuẩn bị đi về phía nhà của ta, một giọng khàn khàn gọi ta lại.
“Tiểu Thiền.”
Ta quay đầu lại, liền thấy Dung Sâm mặt xám mày tro.
Hắn thoạt nhìn không còn bản lĩnh và uy nghiêm như trước nữa.
Trong lòng ta hơi khó chịu, nước mắt ào ào chảy.
Hắn rất đẹp trai.
Nhưng hắn là một tên mù.
Nên không thích ta.
***
Hắn vội vàng kéo tôi đến một bên tường, lau nước mắt của ta: "Đồ ngốc, có phải bị dọa không?"
Ta gật đầu.
Không cẩn thận bị nấc cục.
Thanh âm hắn cay đắng: "Kinh thành đã không còn chỗ dung thân của ta. Ta chuẩn bị đi biên quan.”
Nói xong, hắn chờ mong nhìn ta.
Ta cũng nghiêm túc nhìn hắn: "Điện hạ, ngài yên tâm đi. Nô tỳ mỗi tháng sẽ thắp hương cho ngài, cầu Phật tổ phù hộ ngài, tương lai nhất định có thể đoạt lại tất cả thuộc về ngài.”
Hắn sửng sốt một chút, một lúc lâu mới nói: "Tiểu Thiền, ngươi không đi cùng ta sao? Ngươi thích cùng ta đi khắp nơi kia mà.”
Ta khó xử: "Điện hạ, nô tỳ là một nữ tử yếu đuối, sao có thể theo ngài đi xa như vậy?"
Ta nhìn sắc mặt bất mãn của hắn, hạ quyết tâm mở miệng: "Kỳ thật không phải nô tỳ không muốn đi theo ngài, mà là, nô tỳ quyết định xuất gia làm ni, vì điện hạ cầu phúc. Cái mạng này của nô tỳ đều là của điện hạ. Nô tỳ không thể vì điện hạ làm gì, chỉ nguyện cả đời phụng sự Phật tổ, cầu ngài phù hộ cho điện hạ.”
Hắn cảm động một tay ôm ta vào trong ngực.
Ta cũng khóc.
Hắn nghiêm túc nhìn ta: "Không, Tiểu Thiền, ngươi theo ta đi biên quan, ta có thể bảo vệ ngươi. Ngươi không cần làm ni cô, chuyện vất vả như vậy, ngươi làm sao có thể làm được? Ngươi không thích ăn chay.”
Ta cầm tay hắn, có thể sờ thì sờ: "Không, vì điện hạ, khổ gì ta cũng có thể chịu.”
Sau khi hai chúng ta tranh luận một canh giờ, ta đã có chút khát nước.
Hắn thấy tâm ý ta đã quyết, liền đề nghị đưa ta đi am ni cô gần kinh thành nhất.
Mặt trời chiều ngã về Tây, ta dùng sức hướng hắn phất tay: "Điện hạ, ngài phải vĩnh viễn nhớ kỹ Tiểu Thiền, Tiểu Thiền cả đời vì ngài thanh đăng cổ Phật, không oán không hối.”
Trong ánh mắt lưu luyến của hắn, ta bước vào am ni cô.
Có gì thì sau đó đi ra cổng sau.