Chương 10

Hắn không nói gì.

Ta chân thành nhìn hắn.

Hắn nhắm mắt lại, hồi lâu mới nói: "Không phải ngươi thích ta sao?"

"Đúng vậy!"

Ta tỏ ra chân thành: "Điện hạ, thiên chi kiêu tử long chương phượng tư như ngài, không ai không thích ngài. Từ sau khi ngài nói với ta là tình huynh muội, ta lập tức đem tình cảm đối với ngài chuyển hóa thành tình huynh muội. Điện hạ, trái tim của ta đối với ngài, thiên địa có thể giám định."

Hắn chua xót mở miệng: "Tiểu Thiền, lúc trước, là ta đầu óc không tỉnh, không biết chính mình muốn cái gì, những năm này tại biên quan, ta không lúc nào là không nghĩ đến ngươi..."

Ta cảm động nhìn hắn: "Hu hu hu, điện hạ của ta, ta cũng vậy, chúng ta cùng nhau lớn lên, tuy rằng ngài vẫn là chủ tử, nhưng trong lòng ta đã sớm đem ngài trở thành người thân…"

Hắn nhìn ta, muốn nói lại thôi: "Kỳ thật, ta lúc ấy không hiểu rõ tâm của mình…"

Ta sâu kín thở dài: "Điện hạ, ngài ở bên ngoài, có gặp được người và chuyện gì thú vị hay không? Đêm đó ta nằm mơ, Phật tổ còn nói, ngài một chuyến này, chỉ là lịch kiếp. Chỉ cần ngài vượt qua, không chỉ có thể công đức viên mãn, còn có thể gặp được người quan trọng nhất cả đời ngài.”

“Ta… ta quả thật gặp một kỳ nữ tử, nàng cùng tất cả mọi người không giống nhau. Lý trí của ta nói cho ta biết, ta hẳn là phải yêu nàng, nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy chỗ nào là lạ…"

Chúng ta đang nói chuyện thì một giọng nữ du dương vang lên: "Sâm ca!”

***

Một nữ nhân dáng dấp cực đẹp, đang giục ngựa tới.

Cô ta xoay người xuống ngựa, ý cười dịu dàng nói: "Đây là Tiểu Thiền muội muội à?"

Vẻ mặt cô ta rất quen thuộc: "Sâm ca vẫn nhớ muội, nói muội giống em gái huynh ấy. Thấy muội khỏe mạnh, chúng ta cũng an tâm.”

Ta ra vẻ mê mang nhìn cô ta, lại nhìn Dung Sâm: "Điện hạ, vị này là?"

Dung Sâm sắc mặt có chút cổ quái, vẫn nói: "Đây là Liễu Như Yên, là ta gặp trên chiến trường… huynh đệ, nàng lúc ấy nữ cải nam trang.”

Ta bừng tỉnh: "Khó trách, Như Yên tỷ tỷ có thể gọi thẳng tên ngài, nhất định không phải cô ấy không hiểu chuyện, mà là bởi vì các ngài từng có giao tình, thật hâm mộ hai người.”

Ta cao hứng kéo tay Liễu Như Yên: "Như Yên tỷ tỷ, tỷ có thể đi cùng Thái tử điện hạ, thật sự là quá tốt. Tỷ là huynh đệ của Thái tử điện hạ, chính là ca ca của ta. À, là tỷ tỷ.”

Ta dí dỏm nháy mắt mấy cái: "Bởi vì, Thái tử điện hạ coi ta là muội muội! Ta thật hạnh phúc. Từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, hiện tại đã có ca ca cùng tỷ tỷ.”

Ta nói với Văn Kiệt: "Văn Kiệt, ôm Hoài Ngọc lại đây.”

Lưu Văn Kiệt vội vàng ôm Hoài Ngọc lại.

Ta ôm Hoài Ngọc, nói với hai người bọn họ: "Đây là con của ta, tương lai nó có thể gọi điện hạ cữu cữu, gọi Như Yên tỷ tỷ cô cô. Ta tin tưởng các ngài nhất định sẽ không ghét bỏ ta là nô tỳ, sẽ không từ chối, đúng không?"