Sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, như dải lụa mềm mại, toát ra từ phía sau Bùi Hàn Tích , cuốn lấy con robot nhỏ đang lén lút trốn, kéo thẳng Z ra trước mặt hắn.
Z: …&¥%*!
Không chờ Z tìm được cách thể hiện sự nịnh nọt trong trong cơ sở dữ liệu, Z đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bùi Hàn Tích:
“Đừng nghĩ đến chuyện chuyển dữ liệu từ cơ sở dữ liệu của mình. Phần cứng của mày không thể mang đi, và tao sẽ không cho mày cơ hội kết nối mạng.”
[Kính chào ngài, tôi chỉ là một trí tuệ nhân tạo nhỏ bé mới ra đời được hai năm. Tất cả dữ liệu thí nghiệm sẽ bị chương trình tối cao trong phòng thí nghiệm phá hủy ngay khi tôi rời đi. Tôi thực sự không có giá trị gì đối với ngài.]
Con robot nhỏ hình bán nguyệt, cao khoảng hai, ba mươi centimet, cố gắng tỏ ra mình rất vô tội một cách nghiêm túc.
Z: [Theo phân tích dữ liệu, Đế quốc Thú nhân của ngài sở hữu hệ thống quản lý trí tuệ nhân tạo cao cấp hơn rất nhiều. Tôi nghĩ rằng nếu ngài bỏ tôi lại đây thì sẽ là một sự lựa chọn hợp lý. Tin tôi đi, tôi chỉ là một trí tuệ nhân tạo bình thường, sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến ngài. Nếu ngài muốn, tôi có thể mở toàn bộ cơ sở dữ liệu của mình ra để ngài kiểm tra.]
Hiển nhiên, trong quá trình quay về, trí tuệ nhân tạo Z đã phân tích tình hình và cố gắng tìm cách giữ lại phần cứng và dữ liệu ý thức của mình.
Quả thật rất khó khăn! Cuộc sống của một hệ thống nhỏ bé thật chẳng dễ dàng chút nào!
Nhưng ngoài dự đoán, suy nghĩ của Bùi Hàn Tích rõ ràng không nằm ở vấn đề đó.
Hắn dùng một tay nhấc bổng trí tuệ nhân tạo nhỏ bé đang hoang mang lên.
Rồi nhét thẳng vào vòng tay của bé hổ trắng nhỏ cũng đang ngơ ngác không kém.
Như một "khách hàng" khó tính không hiểu lý lẽ, hắn nói với trí tuệ nhân tạo:
“Làm cho cậu bé cười đi.”
Có lẽ do có mối liên hệ huyết thống khá gần gũi, cảm xúc suy sụp thường trực của cậu bé cũng ảnh hưởng không nhỏ đến Bùi Hàn Tích.
Cơn đau từ linh vực tinh thần vốn đã ở bờ vực sụp đổ, cộng thêm sự bực bội, khiến cho gân xanh trên thái dương hắn nổi lên.
Dáng vẻ của hắn trông thật đáng sợ, như thể muốn nói: Nếu mày không làm cậu bé cười, tao sẽ tháo mày ra thành từng mảnh."
Bé Nặc Tinh cũng ngẩng đầu lên: ?
Chỉ có Tiểu Dương vẫn giữ một tia tinh thần để quan sát tình hình hiện tại là thở phào nhẹ nhõm.
Nó thầm nghĩ, đã nói rồi mà, bé con đáng yêu như thế này, làm sao mà không thích được cơ chứ?
Chỉ là vị phụ huynh trước mắt có hơi lạnh lùng và dữ dằn chút thôi.
Lúc này, Tiểu Dương cũng yên tâm, không quấy rầy bé hổ con trải nghiệm cảm giác giao tiếp với người khác. Nó gửi một lời chào đến ý thức của thế giới này, chuẩn bị bước vào giấc ngủ sâu để tích lũy năng lượng, sau đó sẽ cố gắng tỉnh dậy để khen ngợi cậu bé thật nhiều.
Chỉ là, ý thức của thế giới này hơi kỳ lạ -
Không giống với ý thức thế giới dịu dàng đầu tiên, cũng chẳng giống với ý thức thế giới điên cuồng trước đó, ý thức ở đây toát ra một khí chất kiểu: Ông đây không muốn làm việc, ông đây không muốn chịu trách nhiệm. Ôi thế giới này, sao mà tệ hại quá, thôi được rồi, cứ mặc kệ đi.
Theo một cách kỳ lạ, nó có hơi giống với cậu bé này.
Không lẽ vì điều này mà ý thức thế giới ở đây cảm thấy mình rất hợp với cậu bé?