Lê Minh ra tay từ trước đến nay chưa bao giờ biết nặng nhẹ, tuy hắn đã rất kiềm chế, nhưng sức lực của hắn và thể chất của Rồng con vốn không thể so sánh được.
Mộ Mộ bị hắn kéo, theo bản năng quay đầu nhìn đôi cánh nhỏ của mình, kêu lên một tiếng.
Lê Minh theo bản năng buông tay, nhìn đôi cánh nhỏ từ từ khép lại.
“Dồi ôi, nhẹ tay chút, mày nhẹ tay chút coi.”
Thường Bùi nhanh chóng hoàn hồn.
“Đừng có véo đau nó, véo khóc mày có dỗ được không?”
"Không."
Lê Minh chột dạ xoa xoa chóp mũi, nhưng lời nói ra lại rất hợp lý, không cãi được.
"Tôi mà biết dỗ trẻ con thì đã không gọi là Lê Minh."
"Cũng tự biết mình đấy, về trước đã."
Thường Bùi cẩn thận quan sát Rồng con đang cuộn tròn trong lòng Lê Minh.
"Quả thực là Rồng, nhưng tao chưa từng thấy loại Rồng nào như nó, về kiểm tra kỹ càng một chút."
Đây là tình huống nằm ngoài dự đoán của Thường Bùi, nhìn bộ dạng thô lỗ, cẩu thả của Lê Minh, ông không nhịn được nhíu mày.
Bọn họ đối với con non tộc mình cũng không có cảm giác gì đặc biệt, không có bản năng che chở, nhưng dù sao cũng là con non trong tộc, vẫn phải có trách nhiệm.
Phải cân nhắc kỹ lưỡng xem nên nuôi nấng, dạy dỗ thế nào.
Còn thằng nhãi Lê Minh này… có thể bắt nó mang con non an toàn về đến nơi cũng có thể xem là kỳ tích rồi…
Bảo hắn nuôi nấng con non, Thường Bùi không dám tưởng tượng tương lai hãi hùng kinh dị đó.
Ngẫm lại mới thấy cái này đúng là phiền phức lớn…
Dù có là con non tộc Rồng, nhưng Thường Bùi có thể khẳng định, trong tộc Rồng Bạc Saxon của ông, không có con Rồng nào đột nhiên nóng đầu, muốn nuôi con cái hết, mà giao cho tộc Rồng khác nuôi… lại không cam tâm.
Thường Bùi suy nghĩ một chút, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Tùng Hi có tính tình tốt nhất trong tộc.
"Kiểm tra sức khoẻ kỹ xong hãy tính cũng chưa muộn."
Lê Minh vẫn chưa ý thức được Thường Bùi đang nghĩ gì.
Hắn nhìn Rồng con co rúm thành một cục, thuận tay lấy quân phục của mình đắp lên người Rồng con, tiến sát lại gần Thường Bùi, mở miệng nói.
“Nhóc con này có hơi nhẹ cân, hơn nữa còn mắc chứng sợ hãi, tôi nghi ngờ trước đây nó sống không tốt, còn nữa, trên phi thuyền không có đồ ăn cho con non, tôi phải dùng nước ấm ngâm loãng dịch dinh dưỡng cho nhóc ăn, chắc không sao đâu nhỉ?"
"Hở?? Chắc.. vậy..."
Thường Bùi không ngờ, có ngày Lê Minh lại làm bộ thân thiết với ông chỉ để hỏi han chuyện của Rồng con, ông hơi mất kiên nhẫn, dùng quyền trượng gõ nhẹ vào chân hắn, ý bảo cái thằng Hỗn Thế Ma Vương Lê Minh tránh xa ông ra một chút.
"Theo lý mà nói, thể chất của tộc chúng ta không yếu như vậy, cho dù là thời kỳ con non, cũng mạnh hơn so với các chủng tộc khác."
"Thật sao? Ngài không lừa tôi chứ?"
Lê Minh nhỏ giọng lẩm bẩm, nhớ lại bộ dạng cắn thanh dinh dưỡng chưa được ngâm mềm của Rồng con.
"Có phải hay không làm sao tao biết? Tao cũng chưa từng nuôi con cái, mày không ngẫm lại xem tộc chúng ta đã bao lâu chưa có con non!”
Thường Bùi thật sự sợ Lê Minh kích động, làm rơi Rồng con trên tay.