Chương 7

Edit: Moonmimi

Lee Bo Na hiện tại cảm thấy có chút mâu thuẫn, một phương diện vì vừa rồi tiếp xúc gần gũi với nam sinh mình thích, nội tâm thấy thẹn thùng không thôi; nhưng tiếp xúc như vậy lại cố tình phát sinh trong trường hợp xấu hổ như thế, chính mình vừa mới theo bản năng nói ra lời nói tương đương với vô cớ gây sự, không biết Kim Tan có phản cảm hay không.

Nghĩ như vậy, Lee Bo Na vừa thấy ảo não lại vừa tức giận với chính mình, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy rất ủy khuất, nước mắt đều đã hiện nơi hốc mắt.

Lúc này xe trong nhà vừa vặn khoan thai tới muộn, xe ngừng ở ven đường cạnh chỗ Lee Bo Na đang đứng, tài xế cúi người có chút khẩn trương cùng Lee Bo Na nói câu xin lỗi.

Lee Bo Na áp chế phẫn nộ, đôi mắt hạnh tràn đầy sự không vui,

"Anh có biết tôi đã đợi bao lâu rồi hay không, chân đều đau! Chậm như rùa vậy!"

Kỳ thật trong lòng cô cũng rõ ràng chuyện này căn bản không trách được tài xế, xe bị hỏng cũng không có biện pháp nào, có thể nhanh như vậy sửa xong xe, chỉ để Lee Bo Na đợi hơn hai mươi phút đã xem như là nhanh rồi.

Nhưng Lee Bo Na lúc này đang tức giận, bởi vậy ngữ khí không tính là tốt, thậm chí có vài phần ác liệt, biểu hiện đầy đủ hình tượng đại tiểu thư kiêu căng tùy hứng không biết nhân gian khó khăn.

Tài xế có khổ không nói nên lời, cũng không dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu liên tục xin lỗi vài lần, cuối cùng ở lúc Lee Bo Na không kiên nhẫn kêu dừng lại mới khởi động xe.

Biệt thự cao cấp nhà họ Lee cách nơi này cũng không tính quá xa, nhưng cũng không gần, xe chạy nửa giờ là tới nhà.

Thời điểm Lee Bo Na mở cửa xe, hơi do dự một chút, thời gian nửa giờ đủ để cho Lee Bo Na hết giận, trong lòng cảm thấy hổ thẹn vì hành vi giận chó đánh mèo lên tài xế vừa rồi của mình.

Cô nghĩ nghĩ, câu nói xin lỗi cô nói không nên lời, liền chỉ có thể khô cằn nói:

"Ngày mai đi tìm ba tôi nhận thêm một tháng tiền lương đi."

Ai ngờ tài xế lại chưa đoán được tâm tư của đại tiểu thư nhà mình, còn tưởng rằng đây là vì cô muốn xa thải hắn ta, không cho hắn ta làm tài xế nữa, trong nháy mắt cảm thấy luống cuống, lớn tiếng xin tha,

"Không cần, tiểu thư Bo Na hãy tha thứ cho tôi đi, để ngài đợi lâu như vậy là do tôi sai!"

Hắn ta mở cửa xe, cơ hồ là vừa lăn vừa bò từ trong xe xuống dưới, thiếu chút nữa phải quỳ ở trước người Lee Bo Na, khiến cho cô sợ tới mức lui về sau một bước,

"Này! Anh làm gì vậy!"

Trước mắt tài xế còn đang xin lỗi, Lee Bo Na sau khi hiểu ý anh ta, trong lòng cảm thấy buồn cười, cười ra tiếng,

"Anh đang nói cái gì a, ai nói muốn xa thải anh, đây là đang khen thưởng anh mà nhìn không ra sao?"

"Anh là đồ ngốc sao?!"

Câu nói này của cô mười phần ý vị chỉ trích, trên gương mặt tinh xảo đáng yêu là nụ cười yêu kiều, cuối cùng hừ một tiếng, cầm theo cặp sách xoay người đi vào trong nhà.

Tài xế trợn tròn mắt, không rõ vì cái gì cô muốn làm như vậy, chỉ là ý thức được chính mình tháng này nhận được gấp đôi tiền lương, có chút kinh ngạc, sau đó là cảm thấy cao hứng.

Trở lại trong phòng ngủ, thay đồng phục bằng một bộ váy liền áo, trang điểm một chút, nhìn thời gian vừa vặn săp đến 6 giờ rưỡi.

Cô vội vàng xuống lầu cùng bảo mẫu trong nhà nói một tiếng hôm nay không ăn cơm ở nhà, liền ra cửa.

Đi ra khu biệt thự dọc theo đường cái đi về phía trước, không quá mười lăm phút đi bộ liền đến một biệt thự nhở đơn giản hào phóng, bên trong phòng bếp đèn đang sáng, ánh đèn màu trắng đặc biệt sáng ngời.

Ấn vang chuông cửa, liền nghe được bên trong truyền đến giọng nữ đáp lại. Không bao lâu cửa liền mở, một cô gái với gương mặt minh diễm hào phóng đang cột lại tóc dài của mình, thấy Lee Bo Na thì trên mặt nở rộ một nụ cười tươi, mời cô tiến vào.

"Như thế nào tan học muộn như vậy, khẳng định là giáo viên cũ kỹ dạy quá giờ? Thật là chán ghét a."

Cô gái oán giận vài câu, lời trong lời ngoài đều bày tỏ sự không thích đối với giáo viên trong trường học.

Cô ấy nâng tay lên nhéo một phen trên gương mặt còn mang nét trẻ con của Lee Bo Na,

"Cô bé như em thật đúng là nghe lời, nên trốn học về nhà a!"

Nói xong mang Lee Bo Na đi vào phòng khách.

Lee Bo Na đối với lời nói của cô gái không để ý nhiều, cô biết chị gái diễn viên nổi tiếng trước mắt này hồi cấp ba tương đối phản nghịch, là cô gái bất lương không yêu học tập, vì thế cô bĩu môi nói:

" Chị Song Yi không có tư cách nói như thế, rõ ràng là do chị không đi học, đó là việc tốt đẹp cỡ nào a."

"Này!"

Cheon Song Yi nghe vậy thì tức giận, trừng mắt nhìn về phía Lee Bo Na,

"Lee Bo Na em nói chuyện với người lớn tuổi hơn mình như vậy sao? Không có lễ phép."

Lee Bo Na giơ lên gương mặt tươi cười, là ngoài cười nhưng trong không cười,

"Chị nói như vậy, fans sẽ thành anti-fan đấy."

Cheon Song Yi nghe được lời này thì khịt mũi coi thường, vừa vuốt mái tóc dài của mình vừa nói:

"Ai để ý cái kia, dù sao danh tiếng của chị cũng không tốt."

Tuy là nói như vậy, nhưng trong giọng nói vẫn loáng thoáng mang theo một tia bực bội cùng bất đắc dĩ.