Edit: Moonmimi
Kim Tan đứng trước khu biệt thự, có vài phần cảm giác ngây ngốc, cũng không rõ chính mình chờ đợi như vậy là vì cái gì.
Trong bụi cỏ bên cạnh truyền đến tiếng ve kêu to, một tiếng so một tiếng càng vang.
Không bao lâu Lee Bo Na liền chạy ra tới, có chút thở hổn hển, Kim Tan nhìn kỹ, nguyên lai đồ vật là cồn i-ốt cùng tăm bông linh tinh, nháy mắt hắn liền đã hiểu.
"Cúi đầu."
Kim Tan nghe lời thuận theo mệnh lệnh của Lee Bo Na, hơi hơi cúi đầu.
Lee Bo Na đối với việc Kim Tan ngoan ngoãn rất vừa lòng, nhưng khi thấy vết thương có chút dọa người nơi khóe môi hắn trong lòng vẫn có chút đau lòng, cô không vui, bĩu môi oán giận,
"Cũng không biết bôi thuốc, cậu không thấy đau sao?"
"Ngu ngốc!"
Thần sắc Lee Bo Na nghiêm túc, lúc cúi đầu xuống thấy được lông mi vừa dài vừa cong, nhẹ nhàng rung động, mềm nhẹ giống như động tác trên tay cô vậy.
Cồn i-ốt lạnh băng, gợi cảm giác kí©h thí©ɧ rất nhỏ nơi miệng vết thương, nhưng việc này đều so ra kém cảm xúc đang dâng lên trong lòng Kim Tan, giống như còn không có người thật cẩn thận đối đãi với hắn như vậy, thậm chí hắn đều hoài nghi xúc động này hết thảy đều là giả, chính là cô gái yêu kiều đáng yêu trước mắt này, lại chân thật như thế.
Chân thật động lòng người.
Tiếng tim đập " phanh, phanh, phanh ", thanh âm càng lúc càng lớn.
Giống như có con bướm từ ngực bay ra, trong không khí đều tràn ngập hơi thở hân hoan.
"Được rồi!"
Lee Bo Na vui vẻ đối diện với khóe miệng Kim Tan, hết nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, giống như đối mặt với chiến lợi phẩm vậy, vui sướиɠ cực kỳ.
Cô lại tựa như người hay lảm nhảm vậy, dặn dò Kim Tan:
"Con trai cũng nên biết chiếu cố chính mình, nếu vết thương vẫn không biến mất, liền không đẹp trai đấy nhé~"
Nói xong, Lee Bo Na thuận thế sờ sờ sợi tóc mềm mại của Kim Tan, tay nhỏ truyền đến độ ấm ấm áp.
Lee Bo Na chắp tay sau lưng nhẹ nhàng nhìn Kim Tan, phía sau hắn là bầu trời đầy sao, đôi mắt hắn giống như những ngôi sao kia vậy, đều đang sáng lên, sự lãnh đạm trên gương mặt đang chậm rãi biến mất.
Lee Bo Na hướng hắn nở nụ cười rực rỡ, mũi chân nhẹ nhàng chỉa xuống đất, yêu kiều không thôi.
Ừ, cảm giác hôm nay cũng càng thích Kim Tan hơn.
Từ buổi tối ngày đó, quan hệ giữa Kim Tan cùng Lee Bo Na liền trở nên vi diệu.
Dĩ vãng Lee Bo Na luôn là mang theo vài phần thẹn thùng, giờ đây cũng không biết nơi nào tìm tới tự tin, thế nhưng có thể tự nhiên chào hỏi với Kim Tan.
Mà người luôn thích quậy phá như Kim Tan, rốt cuộc không trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt không chút để ý như trước kia nữa, tuy rằng sẽ không tươi cười khi đối mặt với cô, nhưng cũng sẽ gật đầu, xem như đáp lễ.
Những việc này, Kang Ye Sol đều xem ở trong mắt, thường thường cũng sẽ nói vài câu vui đùa không ảnh hưởng ai, Lý Bảo Na đều sẽ không để ý.
Trong phòng học, trước bàn Kim Tan có một nữ sinh đang đứng, nữ sinh có mái bằng, tóc đen dài thẳng tới vòng eo, cả người lãnh đạm gõ gõ lên bàn hắn.
Kim Tan mới vừa tỉnh ngủ, còn có một tia mờ mịt, trước mắt lại bay tới một tờ bài thi, một chữ số "39" lớn màu đỏ dị thường tươi đẹp, lập tức mặt hắn liền đen, bực bội bất kham.
Tiếp theo phía trên truyền đến giọng nữ,
"Giáo viên gọi cậu đi văn phòng một chuyến."
Kim Tan bắt lấy bài thi, ngẩng đầu lên, không ngoài sở liệu hắn thấy Yoo Rachel đang cau mày nhìn hắn.
Kim Tan nhàn nhạt nhìn Yoo Rachel một cái, cầm lấy bài thi đứng dậy, đi ra phòng học.
Lee Bo Na đi qua cầu thang, ở chỗ rẽ thật trùng hợp thấy được Kim Tan, vui mừng gọi hắn,
"Kim Tan?"
Kim Tan nhướng mày,
"Cậu như thế nào lại ở chỗ này?"
Lee Bo Na đi lên phía trước vài bước, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ khí theo bản năng liền mang lên một chút làm nũng,
"Đều do giáo viên, gọi lên nói về việc đại hội thể thao."
Kim Tan nhìn lướt qua thân hình nhỏ xinh của cô, lại xứng với biểu tình oán trách không vui, khóe môi hơi hơi gợi lên, mang theo một tia ý cười,
"Đi thôi."
Yoo Rachel đứng ở cửa phòng học, đem một màn vừa rồi thu hết vào đáy mắt, thần sắc khẽ động, giống như có chút kinh ngạc, rồi lại có chút đoán trước.
"Không có ý nghĩa."
Thấp giọng lẩm bẩm một câu, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh, tựa khinh thường lại giống trào phúng.
Cũng không biết đến tột cùng là đang trào phúng chính mình, vẫn là trào phúng Kim Tan cùng Lee Bo Na vừa mới rời khỏi.
Lee Bo Na đương nhiên không có quên chính mình hiện tại đang lén lút yêu thầm nam sinh đang đi bên cạnh mình, cô lặng lẽ tới gần hắn vài phần, do đó làm người ngoài sẽ thấy hai người vô cùng thân mật.
Kim Tan chú ý tới động tác nhỏ của Lee Bo Na, quay đầu nhìn cô, lại đối diện với ánh mắt vô tội của cô. Hắn không nhịn được nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô.