Chương 8: Thiên kim thật giả

Nghênh diện gió đập vào mặt, Tịch Mẫn Khanh chỉ nhìn thấy kiến trúc hai bên đang bay nhanh về phía sau, đột nhiên sau một thoáng thất thần hắn đã được Tịch Lãng chở chạy ra khỏi khu Đông Tam.

Tiếp theo xuyên qua mấy con phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Khúc, thẳng đến khi thành phố Khúc bị ném ra sau đầu, xe cộ đi lại càng ngày càng ít người này cũng không có ý muốn dùng lại.

Tịch Mẫn Khanh có chút hoảng hốt, tình cảnh này như đi xem phim vậy.

Người trước mắt đột nhiên rống một câu với hắn: “Anh phải tăng tốc!”

Tịch Mẫn Khanh cảm nhận được tốc độ nhanh đến mức hắn có thể bay mất bất cứ lúc nào, nhưng bởi vì quá nhanh, tiếng gầm rú lại lớn, hắn thực sự không nghe rõ Tịch Lãng nói cái gì.

Nhưng hắn vừa định hỏi Tịch Lãng nói gì, đã thấy Tịch Lãng quay đầu lại nói một câu: “Anh không ngại cậu ôm lấy eo anh đây!”

Tịch Mẫn Khanh: .......???

Ngại cái gì? Eo cái gì?

Một tiếng gầm rú vang lên, Tịch Mẫn Thanh cảm thấy Tịch đại thiếu điên rồi, nhưng vì cái gì lại muốn kéo mạng hắn theo?

Vì thế hắn theo bản năng ôm lấy eo Tịch Lãng.

Sau đó cả người liền bay lên, vừa điên cuồng lại kí©h thí©ɧ, Tịch Mẫn Khanh xưa nay luôn sống khắc chế lần đầu tiên cảm thấy được cảm giác vui sướиɠ chạy như bay này.

Thế xác và tinh thần đều cùng nhau như bay lên, lông ngực không kìm được mà bay lên mênh mông cao vυ"t, hưng phấn, phảng phát như những vì không vui, áp lực, cảm xúc tiêu cực.....toàn bộ đều không đáng nhắc tới.

Hắn chưa từng cảm nhận được nhẹ nhàng thả lỏng như vậy.

Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người bị cảnh sát ngăn lại.

Tịch Mẫn Khanh vì vui sướиɠ trước đó của mình mà cảm thấy xấu hổ, đến nỗi Tịch Lãng không hề ăn năn còn cười hì hì nhìn hắn, Tịch Mẫn Khanh cũng lặng lẽ quay đầu đi.

Trên thực tế, Tịch Mẫn Khanh chưa từng thấy xấu hổ như vậy.......còn rất mới lạ.

Hai người cuối cùng bị dẫn về thành phố Khúc, ở chỗ cảnh sát giao thông bị giáo huấn đến khuya mới được thả ra.

Đua xe có nguy hiểm, nước mắt của người thân.

Đêm hôm khuya khoắt hai người chỉ có thể tạm thời ở lại thành phố Khúc một đêm, nhưng Tịch Lãng là tên ăn chơi trác tác không học vấn không nghề nghiệp nhà họ Tịch, đối với sinh hoạt anh cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng có người thay anh làm.

Cho nên Tịch Lãng đúng tình hợp lý đi theo phía sau Tịch Mẫn Khanh, nhắm mắt theo đuôi.

Tịch Mẫn Khanh nhận mệnh dẫn anh đi ăn bát mì, kiểu tự mình trả tiền, sau đó mới dẫn anh đến khách sạn.

Kết quả Tịch Lãng không đem theo chứng minh thư, Tịch Mẫn Khanh chỉ có thể để anh đợi ở bên ngoài, hắn nhận phòng xong rồi mới cho anh đi vào.

Tịch Mẫn Khanh bởi vì chỉ có thể thuê được một phòng, đương nhiên, là loại có hai giường.

Vì thế sau khi Tịch Lãng đi vào, nhân viên phục vụ có mặt đều dùng ánh mắt rất ám muội mà nhìn anh, nhất là hai người đàn ông đều rất đẹp trai, dưới đáy mắt các cô còn lập lòe hưng phấn.

Tịch Lãng: ???

Tịch mẫn Khanh cứng đờ cầm thẻ phòng rời đi.

......

Tới phòng rồi Tịch Lãng đã có được đáp án, có điều anh cũng không thèm để ý, còn lập tức đi vào nhà tắm tắm rửa.

Lúc anh mặc áo tắm dài đi ra, Tịch Mẫn Khanh ngồi trên sô pha mất tự nhiên mà tránh né tầm mắt, đại khái là đang nghĩ tới ký ức gì đó không tốt.

Tịch Mẫn Khanh chỉ có thể là đang nhớ đến chuyện lần trước, anh vẫn luôn không có cơ hội thích hợp hỏi rõ ràng, còn về thuốc đó.....

“Hôm nay, cảm ơn anh.”

Tịch Lãng thật không ngờ câu đầu tiên Tịch Mẫn Khanh nói là cảm ơn, còn cho rằng mở miệng là chất vấn, dù sao hắn cũng đã nín nhịn cả một ngày.

Có điều cũng chỉ là nén nhịn thêm vài giây mà thôi.

“Anh cả anh hôm nay tại sao lại xuất hiện ở đây, theo dõi tôi?”

Tịch Lãng biết hắn sẽ hỏi như vậy, cho nên không nhanh không chậm ngồi xuống đối diện: “Phải.”

Tịch Mẫn Khanh thật không ngờ anh lại thừa nhận, hơn nữa còn cây ngay không sợ chết đứng mà thừa nhận, lập tức bị nghẹn một chút.

Biểu tình dại ra trong nháy mắt xong, Tịch Mẫn Khanh mới tiếp tục hỏi tiếp: “Tại sao?”

Người này có phải là có tật xấu gì không, có nhàn rỗi không có chuyện gì làm cũng không đến mức đi theo dõi hắn chứ?

Tịch Lãng tính toán nói thẳng vào vấn đề, vì thế không hề vòng vo: “Anh rất hiếu kỳ cậu đang làm cái gì?”

“Cái gì?” Tịch Mẫn Khanh không hiểu.

“Anh nhìn thấy, tối hôm đó cậu nửa đêm canh ba lén đi vào phòng thư phòng của ba anh.”

Cả người Tịch Mẫn Khanh cứng đờ, không được tự nhiên mà đẩy gọng kính, hắn thật không ngờ lại bị Tịch Lãng nhìn thấy.

“Cho nên anh muốn biết cậu rốt cuộc là đang làm trò gì.” Tịch Lãng vì hành vi theo dõi của mình đã tìm được lý do hợp lý.

Tịch Mẫn Khanh không giỏi nói dối, nhưng hắn sẽ nói những chuyện không quan trọng.

“Tôi chỉ là......muốn biết về ba mẹ mình, bọn họ là người thế nào, có còn ở nhân thế không.”

Đôi mắt sáng ngời sau thấu kính lúc này có chút ảm đạm, Tịch Mẫn Khanh không chỉ giải thích chuyện đi vào thư phòng, còn giải thích nguyên nhân hôm nay một mình đến khi Đông Tam.

Tịch Lãng hiểu rõ, quả nhiên là nguyên nhân này, nhưng lại vì sao mà hắc hóa?

“Là ba mẹ anh nhận nuôi cậu, chuyện này cậu không nên đi hỏi bọn họ sao?” Tịch Lãng nói xong còn bổ sung, “Ý của anh là quang minh chính đại mà hỏi, mà không phải là lén đi điều tra.”

Tịch Mẫn Khanh thần sắc quái dị nhìn Tịch Lãng: “Bọn họ không hề biết.”

Từ lúc hắn có ký ức là đã đang nhặt rác ở khu Đông Tam bẩn thỉu hỗn loạn, bởi vì lúc đó còn quá nhỏ, đoạn ký ức đó tương đối mơ hồ, chỉ nhớ rõ đống rác tối tăm che lấp trời đất, mùi thối tanh tưởi bốc lên, còn có chó hoang nơi nơi giành đồ ăn.

Mãi đến tận lúc bốn năm tuổi, hắn mới được một lão nát rượu cả người tanh tưởi kia nhặt đi, ký ức đó trong đầu Tịch Mẫn Khanh mới rõ ràng một chút.

Ban ngày, lão nát rượu đó sẽ để hắn đi nhặt chút chai lộ đồ uống, nhất là những chai rượu chưa uống hết là cái lão đó thích nhất, còn để hắn đi thu thập các loại giấy, kim loại sắt vụn phế liệu.....dù sao tất cả đều có thể bán lấy tiền đều là mục tiêu của hắn.

Đương nhiên, cơm thừa canh cặn trái cây còn sót lại của người khác ném đi, hắn cùng lão nát rượu cơ bản dựa vào những cái này để giữ mạng sống.

Đến tối lão nát rượu sẽ dẫn cậu đi ra khỏi khu Đông Tam đi khắp nơi --- xin cơm, hoặc là nói đi xin tiền thì chính xác hơn.

Hắn vẫn luôn cảm thấy lão nát rượu xem cậu là chó mà nuôi dưỡng, lúc vui sẽ ném cho vài miếng bánh mì sạch sẽ, lúc không vui thì phải chịu đói, không chỉ không cho ăn, thậm chí còn sẽ bị xách lên đánh một trận.

Lúc đó Tịch Mẫn Khanh cũng đã năm sáu tuổi rồi, không biết chạy, chỉ biết sợ hãi và nghe theo, một đoạn thời gian dài lão nát rượu lại gần hắn sẽ không khống chế được mà run rẩy.

Có điều hôm nay một lần nữa đứng trước mặt lão ta, trên mặt Tịch Mẫn Khanh rất bình tĩnh, bình tĩnh đi mua hai chai rượu cho lão ta, có điều cũng nhiều thêm thì cũng không có, một chút cũng không, bao gồm cả cảm xúc cũng không.

Cứ như vậy bữa đói bữa no đi theo lão nát rượu 3 năm, lúc đó Tịch Mẫn Khanh đối với khái niệm thời gian, tuổi tác đều có chút mơ hồ, thẳng đến một lần lúc đi ăn xin bị hai vợ chồng Tịch Hạ Xuyên nhìn thấy, sau đó hắn được hai người họ nhận nuôi.

Lúc đó hắn bảy tuổi, gầy giơ xương, thiếu dinh dưỡng trầm trọng.

Nhà họ Tịch có tiền hơn hắn nghĩ.

Phòng ở to lớn rộng rãi sáng ngời, đồ ăn nóng hôi hổi, quần áo thoải mái sạch sẽ, giường lớn mềm mại, bọn họ thậm chí còn cho hắn đi học.....

Tịch Mẫn Khanh đã đem cảm kích với hai vợ chồng Tịch Hạ Xuyên khắc vào linh hồn, nhiều năm như vậy hắn cẩn thận bảo hộ, cẩn trọng rồi lại không dám vượt qua Lôi Trì một bước, bởi vì hắn vẫn luôn rất rõ ràng, bọn họ đã cho hắn cái gì, hắn vẫn luôn tự biết lấy mình, hơn nữa còn hiểu được mà biết đủ.

Người chưa từng được trải qua ấm áp, cho dù người khác chỉ tiện tay ném cho cậu một que diêm, thì cậu cũng sẽ trả bằng tất cả những gì cậu có.

Tịch Lãng hiểu Tịch Mẫn Khanh coi trọng phần ân tình này, mặc dù có rất nhiều chuyện Tịch Mẫn Khanh chưa từng hỏi, nhưng không khó để tưởng tượng dưới hoàn cảnh như vậy, một đứa nhỏ không nơi nương tựa sẽ gian nan để sinh tồn thế nào.

Cho nên Tịch Mẫn Khanh bình tĩnh thuật lại hết thảy những chuyện này, làm cho Tịch Lãng không tự chủ được mà sinh ra vài phần đau lòng.

Trực giác của Tịch Lãng cảm thấy Tịch Mẫn Khanh vẫn còn che giấu gì đó, nhưng anh rất sáng suốt mà không hỏi tiếp, mà hỏi kết quả ngày hôm nay hỏi được.

“Lão ta cũng không biết tôi từ đâu tới.” Tịch Mẫn Khanh nhíu mày nói, “Lúc lão ta nhặt được tôi, tôi chỉ có một mình.”

Nhưng rất kỳ quái, ở dưới một hoàn cảnh ác liệt như vậy, đừng nói là đứa nhỏ hai ba tuổi, cho dù là người trưởng thành cũng chưa chắc đã sống nổi, huống hồ là một đứa trẻ còn nhỏ như vậy?

Hơn nữa, khi hắn còn càng nhỏ hơn thì sao? Ví dụ từ lúc hắn sinh ra đã ở nơi đó? Hay là lớn đến hai ba tuổi mới bị ném đến đó? Là ba mẹ đem hắn ném đi sao? Hay là bị lừa bán đến đó?

Nếu như là ba mẹ ném hắn đi, vậy ba mẹ tại sao lại muốn ném hắn? Rõ rằng hắn khỏe mạnh không tàn tật.

Nếu như hắn là bị lừa bán hoặc là tự mình đi lạc, vậy mấy năm đó ba mẹ không đi tìm hắn sao? Bọn họ có còn sống không?

Những vấn đề này lặp đi lặp lại trong đầu Tịch Mẫn Khanh.

Nhưng, lão nát rượu kia rõ ràng không thể cho hắn đáp án.

Như vậy, vợ chồng Tịch Hạ Xuyên nửa đường mới nhận nuôi hắn thì sao có thể biết được?

Tịch Mẫn Khanh không nghĩ có ngày hắn sẽ nói những lời này ra, càng không nghĩ được là, người nghe hắn nói lại là Tịch đại thiếu ăn chơi trác táng xưa này luôn chướng mắt hắn.

Không phải là ảo giác của hắn, người này thật sự có chút bất đồng.

Tịch Mẫn Khanh không khỏi nhớ đến ngày đó từ thành phố C về nhà, trên máy bay, Tịch Lãng dịu dàng rĩ mắt nhìn Lý Thu Đình, sủng nịch xoa xoa đầy cô, nụ cười kia quá ấm áp, phảng phất như sáng sớm đầu thu, không chỉ có thể làm ấm xương cốt, còn lộ ra một hương vị dễ ngửi.

Còn có ngày hôm đó, anh quỳ một chân trước mặt hắn, nắm lấy cổ chân hắn tiêu độc vết thương trên chân hắn.....

Nghĩ đến đây, Tịch Mẫn Khanh không tự chủ được mà quan sát thật kỹ Tịch đại thiếu ngồi đối diện hắn, anh nghe rất nghiêm túc lại chuyên chú, nhưng Tịch đại thiếu sao có thể lộ ra biểu tình như vậy?

Mà cái Tịch Lãng không nên nhất, chính là quan tâm đến hắn như vậy.

Đúng chính là quan tâm.

Trước đây Tịch Lãng đối với hắn chính là chán ghét, không thích, không muốn nhìn thấy, nhìn thấy cũng phải châm chọc mỉa mai vài câu.

Thật sự chỉ là tò mò sao?

Tịch Mẫn Khanh không hiểu, cứ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết gì.

Chính vào lúc này, Tịch Lãng đột nhiên bưng ly bước trên bàn uống một ngụm.

Nhưng cũng chính vì động tác này, Tịch Mẫn Khanh ngồi đối diện anh vừa vặn xuyên qua cổ tay rộng của anh, thấy được vết sẹo trên cánh tay anh.

Tích Mẫn Khanh lập tức khựng lại: “Anh đây là......”

Sở dĩ nghi hoặc, bởi vì vết sẹo này quá mới, vừa nhìn đã biết là bị đồ sắc bén gì quẹt vào, nhưng lại không mới đến mức là do hôm nay mới bị, vậy chỉ có thể là mấy ngày trước, nhưng mấy ngày trước xảy ra chuyện gì? Tịch đại thiếu bị thương chuyện này có thể giấu được hắn? Mặc dù một chút này không đáng nhắc tới.

Tịch Lãng lại không thèm để ý mà xốc tay áo lên: “Cái này à, là tự anh quẹt, chính là hôm ở khách sạn.”

Đồng tử Tịch Mẫn Khanh co rụt lại, lập tức nghĩ đến miếng thủy tinh dưới đất, còn không phải là cái mà hắn giẫm lên sao?

Hắn lúc đó còn nghi hoặc, một khách sạn xa hoa như vậy sao lại phạm một lỗi cấp thấp như vậy, hơn nữa còn là mảnh thủy tinh loại đồ vật nguy hiểm như vậy.

Không ngờ thì ra là như vậy.

Tịch Lãng tại sao lại phải đập ly thủy tinh? Rồi tại sao lại tự rạch mình bị thương?

Tịch Mẫn Khanh không ngốc, tương phản hắn rất thông minh, hắn gần như lập tức nghĩ đến chuyện mình vẫn luôn nghi hoặc.

Đêm đó rõ ràng tình trạng của Tịch Lãng rất nghiêm trọng, nhưng bọn họ cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Thì ra đây là phương pháp Tịch Lãng giải quyết.

Không biết tại sao, Tịch Mẫn Khanh biết được chân tướng nội tâm lại trở nên phức tạp, bởi vì hắn hiểu rõ Tịch đại thiếu là một người làm xằng làm bậy, nhưng lúc đối diện với người mình ghét, cho dù là thân thế mất khống chế, lý trí hoàn toàn biến mất, anh vẫn có thể tự làm hại mình để làm bản thân tỉnh táo lại, mà không phải lấy hắn để giải quyết.

Đây.......

Lẽ nào, tên Tịch đại thiếu lại xem trọng hắn rồi?

Trong nháy mắt, Tịch Mẫn Khanh trợn mắt há mồm, có thứ gì đó trong đầu nổ tung.

Phá án rồi.

Hắn tựa hồ như biết Tịch đại thiếu vì cái gì mà đột nhiên đổi tính, rồi lại quan tâm hắn như vậy.

Tịch Lãng trơ mắt nhìn sắc mặt người đối diện càng ngày càng cổ quái, càng nhìn càng không hiểu, sau đó má trắng nõn, bằng mắt thường nhìn thấy mà đỏ ửng.

[Tiểu 8 mau nhìn xem, cậu ta đã trúng chiêu chưa?]

[Không có thưa ký chủ.]

Tịch Mẫn Khanh đột nhiên đứng bật dậy, bởi vì quá mức đột ngột dọa Tịch Lãng giật mình.

“Tôi lâm thời có việc, đi trước đây.”

Nói xong mặc kệ Tịch Lãng vẻ mặt ngơ ngác, cầm đồ rồi bước nhanh ra khỏi cửa.

Tịch Lãng và Tiểu 8 đồng thời ngơ ngác.