Chương 7: Thiên kim thật giả

Sau đó, Lý Thu Đình nghiêm túc chuẩn bị ra nước ngoài.

Mặc kệ cha mẹ bên kia, cô chỉ muốn trốn đi thật xa, sau đó bắt đầu lại cuộc sống, cuộc đời thuộc về cô, đây mới chỉ là vừa mới bắt đầu.

Tịch Lãng không thể không cảm thán trong lòng, còn đường hắc hóa vai phụ phản diện còn chưa ngăn được, con đường nữ phụ hắc hóa lại bị anh chém đứt trước.

Đây, đây là thiên phú dị bẩm của anh.

[Tiểu 8: Ký chủ lợi hại, ký chủ ngầu quá! Tôi là tiểu mê đệ của ký chủ, tôi vì ký chủ kiêng cờ lớn!]

[Tịch Lãng: Cũng không cần thiết phải như vậy.]

Tịch Mộng ngay đêm hôm đó được Cố Tư Minh một lần nữa hộ tống về lại đoàn phim, dù sao có Lý Thu Đình ở đây, mọi người đều có chút không được tự nhiên.

Còn về Tịch Mẫn Khanh, trước sau vẫn bận rộn công việc của Tịch thị, một tần chỉ về hai lần là để báo cáo công việc cho Tịch Hạ Xuyên.

Mà Tịch Lãng, một đại thiếu gia ăn chơi trác táng ăn không ngồi rồi, đương nhiên là ở nhà ngủ ngon lành rồi.

Buổi sáng trước khi Lý Thu Đình ra nước ngoài du học, Tiểu 8 mang cho anh một tin tức bất ngờ.

[Ký chủ đại nhân, hai giờ sáng hôm qua, tiểu 8 có giám sát thấy Tịch Mẫn Khanh từng đi vào thư phòng của Tịch Hạ Xuyên.]

[Hửm?]

[Cậu ta đến thư phòng làm gì?]

Tịch Lãng nổi lên hứng thú.

[Hình như là tìm thứ gì đó] Tiểu 8 chỉ biết Tịch Mẫn Khanh đang tìm thứ gì đó, lại không biết là thứ gì, [Có điều cậu ta không tìm thấy, chỉ ở lại chừng 15 phút rồi rời đi.]

Tịch Lãng sờ cằm rơi vào trầm tư.

Thư phòng đương nhiên là thư phòng bình thường Tịch Hạ Xuyên làm việc, những người khác cho dù là Tịch phu nhân đều rất ít khi đi vào, trừ dì chuyên môn quét dọn ra, cũng chỉ có Tịch Mẫn Khanh thỉnh thoảng về báo cáo công việc, tỷ như tối hôm qua.

Cho nên thư phòng đó có cái gì sao? Tịch Mẫn Khanh lại đang tìm cái gì?

Theo như tình tiết, Tịch Mẫn Khanh cực kỳ coi trọng hai vợ chồng Tịch Hạ Xuyên, bình thường trừ phải làm việc chính là hiếu kính hai bên người họ, cùng bảo vệ nữ chính.

Độ trung thành của Tịch Mẫn Khanh đối với hai vợ chồng này, không thấp hơn với sự yêu thương bảo vệ nữ chính.

Lúc còn nhỏ không ít lần ở trước mặt Hạ Tịch Xuyên tố cáo Tịch đại thiếu, Tịch đại thiếu vì vậy mà rất chán ghét đứa con nuôi này, cái gì mà “trung khuyển”, “bảo mẫu”, “Chó ba mẹ nuôi” ........đều từ đó mà ra.

Nhưng bây giờ, Tịch Mẫn Khanh lén lút đi vào thư phòng của Tịch Hạ xuyên, chính là......

Thú vị.

Xem ra, anh đại khái đã tìm được phương hướng, liên quan đến nguyên nhân Tịch Mẫn Khanh hắc hóa.

Nhưng, là đang tìm cái gì? Hắn hắc hóa có liên quan đến Tịch Hạ Xuyên?

Tịch Lãng lại một lần nữa rơi vào trầm tư, Tiểu 8 tận chức tận trách tiếp tục làm việc, đặc biệt chú ý nhân vật mục tiêu – Tịch Mẫn Khanh.

Thẳng đến ba ngày sao, Tiểu 8 phát hiện Tịch Mẫn Khanh đặt vé máy bay đi thành phố Khúc, nhưng rõ ràng tối qua Thịch Mẫn Khanh mới trở về, còn xin Tịch Hạ Xuyên nghỉ ngơi hai ngày.

Tịch Mẫn Khanh không phải là người biết nói dối, nhất là đối tượng nói dối còn là Tịch Hạ Xuyên, càng là không thể.

Tiểu 8 không hiểu, nhưng Tịch Lãng lại rất nhanh nhớ đến một câu sơ lược được viết trong nguyên tác.

Tịch Mẫn Khanh chính là được vợ chồng Tịch Hạ Xuyên nhận nuôi của thành phố Khúc.

Tịch Lãng lập tức quyết định, đi theo Tịch Mẫn Khanh đến thành phố Khúc, nhưng là lén lút đi theo, không thể để bị phát hiện.

Cũng may Tịch Lãng có Tiểu 8 – tên bất khả chiến bại ở đây, đến định vị cũng là vô thanh vô thức, theo dõi một người quả thật là dễ như trở bản tay.

Vì thế một người một hệ thống cứ như vậy mà ngồi lên máy bay đến thành phố Khúc.

Bởi vì che giấu một thân khí chất ăn chơi trác táng, Tịch Lãng còn có gắng ăn mặc tùy ý một chút.

Chỉ là một thân áo sơ mi đơn giản áo khoác xám nhạt, quần rộng thùng thình màu xám, giày thể thao màu trắng làm anh giảm đi không ít khí chất, đeo ba lô sau lưng, đội mũ đen đeo khẩu trang đen, hoàn toàn giống như sinh viên đại học đi học.

Bất đắc dĩ đó là, thân hình cao gầy quá mức xuất chúng, cho dù đã võ trang thành như vậy, chỉ lộ ra hai con mắt cũng đủ để cho người ta suy đoán gương mặt đẹp trai của anh.

Tịch Lãng một đường vẫn là thu hoạch được vô số ánh mắt si mê.

Thịch Mẫn Khanh xuống máy bay liền lên một chiếc taxi, sau đó đi thẳng đến khu Đông Tam “nổi danh” nhất thành phố Khúc.

Hoặc là nói danh tiếng xấu thì càng chuẩn hơn một chút.

Trong nguyên tác lúc nhắc đến thân thế của Tịch Mẫn Khanh, cơ bản chỉ dừng ba từ để khái quái khu Đông Tam này --- bẩn, loạn, kém.

Nghe nói, lúc đầu khi này bởi vì quản lý lơi lỏng tụ tập một vài người lang thang cùng người ăn xin, ngoài ý muốn bị truyền thông bạo lộ ra ngoài, chính quyền thành phố Khúc tiến hành cứu tế những người ở đó, thậm chí còn sắp xếp công việc cho một vài người.

Kết quả dẫn đến càng nhiều người không có nhà để về tụ tập về nơi này, gì mà người lang thang, ăn xin, không tìm thấy công việc không xu dính túi.....

Cuối cùng khu Đông Tam cứ như vậy mà hỏng mất.

Chính quyền thành phố Khúc cũng không gánh được, nhưng đuổi đuổi không đi, vì thế khi Đông Tam đã trả thành “xóm nghèo” bẩn loạn kém nhất thành phố Khúc.

Tịch Mẫn Khanh chính là lớn lên ở nơi này, thẳng đến 7 tuổi mới được Tịch Hạ Xuyên nhận nuôi.

Cho nên, nguyên nhân Tịch Mẫn Khanh hắc hóa là có liên quan đến thân thế?

Tịch Lãng trơ mắt nhìn Tịch Mẫn Khanh xuống xe taxi, đi vào một siêu thị nhỏ lộn xộn, mua hai chai rượu trắng không biết nhãn hiệu, lúc này mới xác bao nilon chậm rãi đi vào con đường nhỏ vừa lộn xộn vừa thanh hôi.

Bao nilon đơn giản không phù hợp với hắn, Tịch Mẫn Khanh một thân tây trang thẳng tắp, dáng người đĩnh đạc, đến tóc cũng không cẩu thả, nhưng giày da của hắn giẫm xuống nơi nơi đều là rác rưởi, có mùi hôi thối của thức ăn......

Cả người hắn như trích tiên rơi vào vũng bùn, cho dù xung quang đều là lầy lội, nhưng bản thân hắn vẫn không nhiễm bụi trần như cũ.

Có chút khoa trương, nhưng đại khái chính là ý này.

Tịch Lãng đi theo hắn lòng vòng quanh co đến hoa quả mắt, may mà Tiểu 8 có công năng định vị vô địch mới có thể đuổi kịp.

Tịch Mẫn Khanh cuối cùng dừng lại ở trước một căn nhà rách nát.

......

Các loại rác, hộp đóng gói thực phẩm, bao nilon, còn có cái gì mà quần áo rác rưới chất trên mái nhà.

[Cũng quá rách nát rồi đi, hơn nữa còn vừa bẩn vừa loạn, chỗ này thật sự có thể cho người ở?]

Tiểu 8 không nhịn được mà phun tào, Tịch Lãng lại nhìn chằm chằm bóng dáng của Tịch Mẫn Khanh.

Không biết tại sao, giờ phút này bóng dáng cao gầy của Tịch Mẫn Khanh, ít nhiều có chút cô đơn, làm cho người khác cho chút đau lòng.

Tịch Mẫn Khanh dừng lại ở cửa gian nhà đó chừng nửa phút, lúc này mới cúi người đi vào.

Tịch Lãng lúc này mới nhìn thấy cảnh tượng mà Tịch Mẫn Khanh che khuất.

Ở bên đó nhét đầy các loại rác rưởi, chai lọ đầy phòng, còn có một cái sô pha đen thùi lùi bị rách, trên sô pha miễn cưỡng nhìn ra được một......người.

Một thân quần áo dơ bẩn, không biết mặc bao nhiêu bộ quần áo trên người, nhìn là biết quần áo cũ đã mặc rất nhiều năm.

Trên mặt là dơ bẩn và râu bện thành khối, chỉ sợ đến chuột cũng có thể làm ổ ở đó, làm cho không nhìn rõ ngũ quan người đó.

Dù sao đánh giá thế nào cũng là một người đi.

Tịch Lãng nhìn Tịch Mẫn Khanh đứng trước mặt ông ta, từ xa xa, nhưng Tịch Lãng có thể nhìn thấy chắc chắn hờ hững dưới đáy mắt Tịch Mẫn Khanh, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.

Hắn đưa túi nilon có hai chai rượu qua.

Nhưng người nọ không có nhận lấy, chỉ là động động cái mũi ngửi ngửi.

Tịch Mẫn Khanh cũng không miễn cưỡng, lập tức ném rượu lên người nọ, sau đó mở miệng nói gì đó.

Tịch Lãng cách quá xa nghe không rõ, có điều không bao lâu Tịch Mẫn Khanh đã đi ra, dường như đã có được đáp án mình muốn.

Nhưng lúc hắn chuẩn bị rời đi, đột nhiên có mấy tên khuất cái không có ý tốt xông tới.

Có hai tên lấm la lấm lét trực tiếp xông vào trong phòng, không quan tâm đến lộn xộn trong phòng, cuối cùng nhìn thấy hai chai rượu đó.

Người trên sô pha cuối cùng cũng có động tĩnh, liều mạng ôm hai chai rượu không buông tay.

Nhưng sau đó truyền ra tiếng đàn ông tru lên.

Bị đánh rồi.

Rất nhanh, hai người kia liền hùng hùng hổ hổ xác theo hai chai rượu đi ra, đôi mắt thon dài còn kinh bỉ nhìn về phía Tịch Mẫn Khanh.

Động tĩnh trong phòng bên ngoài nghe thấy rất rõ ràng, Tịch Lãng vẫn luôn nhìn chằm chằm thần sắc của Tịch Mẫn Thanh, lại phát hiện thần sắc hắn rất bình tĩnh, đôi mắt sau thấu kính không có bất cứ gợn sóng nào.

Không có ngăn cản, cũng không có ý giúp đỡ.

Tịch Lãng càng tò mò về quan hệ của hai người này, có điều mắt thấy không có thời gian nghiên cứu cái này, chỉ một lúc như vậy, người vây lại càng ngày càng nhiều, chớp mắt đã có hơn 10 người.

“Chậc, thoạt nhìn mày ăn mặc cũng ra dáng, thật không ngờ lại nhỏ mọn như vậy, chỉ mua hai chai rượu?” Hơn nữa lại là chai rượu loại 5 tệ.

Trong đó có một người đàn ông kinh thường hừ lạnh, ánh mắt nhìn Tịch Mẫn Khanh lại ẩn ẩn phát sáng.

Cho dù hắn ta có không có kiến thức nhìn hàng thế nào, cũng nhìn ra được một thân vest này khác hoàn toàn với những người phục vụ và tiêu thụ kia, nói không ra xa hoa, còn có giày da trên chân người này, hắn ta chưa từng nhìn thấy giày da sạch sẽ như vậy.

Đồng hồ trên cổ tay cũng rất đáng giá.

Lại cộng thêm thanh niên trước mặc diện mạo anh tuấn sạch sẽ, một gọng kính mạ vàng làm cho Tịch Mẫn Khanh thoạt nhìn rất giống quản lý tinh cao cấp gì đó, thấy thế nào cũng là kẻ có tiền.

Cho nên từ khi người này đi vào khu Đông Tam, hắn ta đã chú ý tới, một đường đi theo đến đây, nhận nhịn đến bây giờ.

Vốn dĩ tưởng là thân tích của lão tửu quỷ, nhưng thoạt nhìn không phải.

“Đem hết những thứ đáng giá trên người để lại, còn có, cho chúng ta 10 vạn, không” người vừa nói xong đã hối hận, người này ăn mặc khí chất này khẳng định là có tiền vì thế vội vàng sửa lời: “50 vạn, chuyển cho tôi 50 vạn.”

Những người khác hai mắt sáng lên.

Những người khác lại không biết, Tịch Mẫn Khanh chính là từ nơi này đi ra, cho nên hắn rất quen thuộc với tất cả những gì ở nơi này, cũng hiểu rất rõ lòng tham không đáy của những người này.

Cho nên.....

“Tôi từ chối.”

Thanh âm lạnh lùng làm mấy người kia sửng sốt.

Tịch Lãng bên này chờ xem Tịch Mẫn Khanh giải quyết thế nào, đã nhìn thấy hắn nâng một chân lên, trực tiếp đá bay người nói chuyện ra xa vài mét, tiếp theo chân đá từng người vây quanh.

Tịch Lãng vốn định không làm gì, nhưng mắt nhìn thấy càng nhiều người từ bốn phương tám hướng vây lại, Tịch Lãng dự cảm đã đến thời điểm mình ra tay rồi.

Quả nhiên, Tịch Mẫn Thanh có dù có hai tay cũng khó địch lại bốn tay, huống hồ đối phương có nhiều người, một người đá mấy người đã có thể làm hắn mệt chết rồi.

Chính vào lúc này, một tiếng ầm vang lên làm bọn họ sợ ngây người, mọi người không hẹn mà cùng dừng động tác nhìn về phía âm thanh phát ra.

Liền thấy một chiếc motor phong cách đang chạy nhanh về phía bọn họ, nhìn cái tư thế này, phàm là bọn họ chậm một giây đồng hồ, liền sẽ bị đâm bay đi Tây Thiên.

Tịch Mẫn Khanh cũng chấn kinh, nhưng hắn chấn kinh là do nhìn thấy người trên xe motor......

Không phải là Tịch đại thiếu ăn chơi trác táng thì là ai?

Tịch Lãng không biết là, chính mình che kín mít còn đội mũ bảo hiểm, nhưng người ta vừa liếc mắt đã nhận ra.

Tịch Lãng như thần long xinh đẹp giáng xuống, đứng lúc dừng bên người Tịch Mẫn Khanh, sau đó hất đầu bảo hắn ngồi lên xe.

Tịch Mẫn Khanh cũng không chần chừ, chân dài nhấc lên ngồi ra phía sau Tịch Lãng, tiếp đó một trận âm thanh ầm ĩ vang lên.

Tịch Lãng chở Tịch Mẫn Khanh vụt một phát đã đi ra vài mét, mấy người bị khói phụt vào mặt, trợn mắt há mồn hỗn độn trong gió đứng yên tại chỗ.

Dư lại thì hùng hổ đuổi theo, lại phát hiện người đã chạy không còn bóng dáng.

Thanh niên lái motor ở đâu chui ra thế?