Ở cùng một người đàn ông có mưu đồ bất chính với mình, còn là chung chăn chung gối, Tịch Mẫn Khanh chỉ nghĩ đến vậy thôi chân tay đã cứng đờ, biểu tình có chút khó duy trì.
Nhưng quay đầu lại phát hiện tên có mưu đồ bất chính với hắn lại chỉ đang nghi hoặc nhìn hắn, đôi mắt đó không hề có chút tâm tư xấu xa nào.
Lý trí của Tịch Mẫn Khanh lập tức trở lại vài phần.
Hắn sao lại có thể quên, biểu hiện tối nay của Tịch Lãng rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nhưng tuyệt đối không phải là vì hắn, cho nên nhất định là hắn tự mình đa tình suy nghĩ nhiều.
Tịch Mẫn Khanh xưa này chưa từng vì loại chuyện này phiền não, bây giờ cảm thấy mình quá mức làm ra vẻ, vì thế không đợi Tịch Lãng mở miệng, hắn đã cởϊ áσ khoác trước, còn làm bộ như không có chuyện gì nhìn Tịch Lãng.
“Anh cả không ngại ngủ cùng tôi trên một chiếc giường chứ?” Tịch Mẫn Khanh làm bộ lơ đãng hỏi.
Tịch Lãng đang mờ mịt, vị này vừa nãy còn cứng đờ ở đó, bây giờ chỉ trong nháy mắt đã là bộ dáng thản nhiên, trong lòng không hiểu được vị này đang diễn tuồng gì?
Có điều, “Cậu cũng không ngại thì anh ngại cái gì?”
Tịch Lãng nói lời này là nói thật, dù sao nhớ đến chính mình vừa xuyên về đã là hiện trường cường ngạch, Tịch Mẫn Khanh có chút bóng ma cũng là điều bình thường, anh có trường hợp nào mà chưa từng thấy qua?
Nhưng mà khi chân chính nằm xuống, sau khi đèn tắt, Tịch Lãng cảm thấy người nằm bên cạnh cứng đờ, không biết có phải là ảo giác của anh không.
Tịch Lãng cảm thấy người này rất thú vị, rõ ràng là rất để ý, nhưng lại cố tỏ vẻ không ngại, nhìn xem hắn nằm thẳng tay chân thẳng tắp, chỉ sợ chân tay cũng không biết nên đặt thế nào.
Chính là muốn cười.
“Anh nói.....”
“Hửm?”
Lịch Lãng còn chưa nói xong Tịch Mẫn Khanh đã phản xạ có điều kiện đáp lại, nhanh đến khó tin.
Tịch Lãng thiếu chút nữa cười ra tiếng, còn dám nói không căng thẳng?
Tịch Lãng đột nhiên nằm nghiêng người nhìn hắn, đầu cũng sáp lại gần: “Mẫn Khanh à, cậu có phải là có hiểu lầm gì với anh trai không thế?”
Cmn còn “anh trai”, tiếng “anh trai” này có nghe thấy nào cũng không đứng đắn.
Vốn dĩ Tịch Mẫn Khanh cả người đã cứng đờ khi Tịch Lãng nằm sát lại, đến ngón chân cũng căng thẳng, thân thể còn theo phản xạ xê dịch về phía mép giường, “Không có.”
Chỉ là hai tiếng “anh trai” này, có nghe thế nào cũng thấy kỳ quái? Trong trường hợp này thích hợp để dùng loại xưng hô này sao?
Tịch Lãng nhịn cười: “Vậy cậu cách xa anh như vậy làm gì?”
Đây là phòng của con trai trưởng thôn, không tính là rộng, nhưng trong phòng trừ tủ quần áo còn có bàn học, kỳ thật dư lại không gian không hề lớn, tiểu nam sinh cùng lắm chỉ là giường 1m5, cho nên hai tên đàn ông thân thể cao lớn ngủ ở trên giường kỳ thật rất chặt, mà Tịch Mẫn Khanh lại dịch ra bên ngoài, nửa người đã ở trên mép giường rồi.
“Cậu còn dịch nữa là rơi xuống đất đó.”
Sắc mặt Tịch Mẫn Khanh cứng đờ, đen mặt, vẫn may trong bóng tối cũng không nhìn thấy quá rõ, nhưng hắn vẫn là cứng đờ nói lại một câu.
“Tôi chỉ là không quen anh dựa lại gần như vậy,” vì để phủi sạch suy nghĩ tự mình đa tình, Tịch Mẫn Khanh lại bổ sung một câu, “Dù sao anh cả anh phong lưu vô độ, nam nữ không kỵ, cũng không biết.....”
.....
Tịch Mẫn Khanh cảm thấy đầu óc mình ít nhiều có chút vấn đề, nhìn xem hắn nghĩ linh tinh rối loạn cái gì thế?
Mặc dù là sự thật, nhưng bây giờ Tịch đại thiếu rõ ràng là không giống trước đây, huống hồ cho dù là sự thật, hắn cũng không thể nói ra trước mặt người ta!!!
Đầu óc hắn rốt cuộc là ném đi đầu rồi nên mới không lựa lời mà nói như vậy.
Hơn nữa lại còn không tức giận như trong tưởng tượng, ngược lại.....
“Cậu chê anh bẩn?”
Tịch Lãng không thể tin được mà hỏi lại, lời này của Tịch Mẫn hanh không phải là có ý nói Tịch đại thiếu phong lưu vô độ đυ.ng chạm rất nhiều người linh tinh, cho nên chê anh bẩn, đương nhiên là cách xa một chút.
Sắc mặt Tịch Mẫn Khanh vặn vẹo, khóe miệng động động, cứ cảm thấy đi về hướng này có chút quỷ dị, nhưng vẫn phải cứng đờ phủ nhận.
“Không có.”
Còn nữa hắn có chê hay không, thì có được cái gì chứ?
“Không có thì tốt.”
Tịch Lãng cảm thấy biểu tình của người này lúc này nhất định rất đặc sắc, vì thế biết rõ hắn bây giờ không được tự nhiên, còn cố tình sáp lại gần thêm.
“Anh cả?”
Âm điệu của Tịch Mẫn Khanh có hơi run lên.
“Mưa xuống lạnh rồi,” Tịch Lãng vẻ mặt nghiêm trang giải thích nói: “Đắp chăn vào.”
Tịch Mẫn Khanh cảm nhận Tịch đại thiếu đang đắp chăn cho hắn, ở chóp mũi có cỗ hương bị thanh nhạt, là mùi hương trên cổ tay áo Tịch Lãng.
Ngón tay thon dài thẳng tắp, khung xương xinh đẹp như vậy, không cần nhìn diện mạo, Tịch đại thiếu chỉ cần đôi tay thôi đã hấp dẫn người khác.
Lúc thu hồi còn tựa hồ như cọ ở chóp mũi hắn một cái.
Tịch Mẫn Khanh: !!!
“Không phải là cố ý.” Tịch Lãng thề.
“Ừm.” Tịch Mẫn Khanh ừm một tiếng, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Trong phòng lại một lần nữa rơi vào xấu hổ, Tịch Mẫn Khanh cảm thấy mình nên xoay người đưa lưng về phía Tịch Lãng, nhưng.....
Hắn như thế nào có thể đưa lưng về phía người có khả năng có mưu đồ bất chính với mình? Nếu như Tịch đại thiếu tính xấu không đổi thú tính không khống chế được.....vậy hắn không phải là cho anh cơ hội có phải là cũng có trách nhiệm nhất định không?
Trong đầu Tịch Mẫn Khanh rất rối loạn, lớn như vậy rồi chưa từng không bình tĩnh như thế.
“Anh còn tưởng cậu sẽ rất bất ngờ, thật không ngờ độ chấp nhận của cậu với cô ta lại cao như vậy.”
Tịch Mẫn Khanh lập tức hiểu anh đang nói gì, về việc Tịch Mộng gạt mọi người lén đi gặp Trâu Na.
Là có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Tịch Mẫn Khanh cũng không biết mình là bởi vì cái gì, trước đây xác thật coi vợ chồng Tịch Hạ Xuyên và Tịch Mông vô cùng quan trọng, không thể chấp nhận bất cứ ngôn từ chửi bới vào về họ hoặc là những lời nói không tốt, nhưng bây giờ tâm cảnh của hắn lại có chút không giống trước đây, đại khái là đã chấp nhận chuyện vợ chồng Tịch Hạ Xuyên không có bao nhiêu tình cảm với hắn, cho nên sau khi biết được hành vi nhân tính hóa của cô em gái đẹp đến hoàn mỹ, hắn ngược lại cảm thấy là rất đúng tình hợp lý.
Hắn cảm thấy Tịch Mộng như vậy càng chân thật hơn, trước đây Thịch Mộng quả thật hoàn mỹ đến không giống người chân thật.
Cho nên nếu như đổi lại là trước kia nếu nghe Trâu Na nói, hắn nhất định sẽ không tin, nhưng hắn bây giờ lại chỉ cảm thấy có chút bất ngờ mà thôi.
Tịch Lãng nghe hắn giải thích cảm thất rất hợp lý, Tịch Mộng như vậy xác nhận là càng chân thật hơn, thật giống như Tịch Mẫn Khanh có thể tự hỏi như bình thường vậy, lại càng chân thật hơn.
Hai người cứ như vậy mà lúng túng nói chuyện xong, cuối cùng đều lựa chọn im miệng đi ngủ, chỉ có điều là ngủ thật hay ngủ giả thì không biết, nhưng ít nhất Tịch Lãng là ngủ thật.
Anh trải qua quá nhiều thế giới, sớm đã luyện được một thân bản lĩnh tùy tâm sở dục, chỉ cần anh muốn, thả lỏng cơ thể ngủ thϊếp đi chỉ là chuyện vài phút đồng hồ, nhưng bản năng cảnh giác của cơ thể lại không biến mất, anh đã từng xuyên qua một hiệp khách đơn độc lai vãng bất cứ lúc nào có thể bị gϊếŧ, luyện được một thân bản lĩnh trong lúc mơ ngủ cũng có thể chuẩn xác lại nhanh chóng một kiếm gϊếŧ được kẻ đánh lén, cho nên tính cảnh giác của Tịch Lãng, kỳ thật không đơn giản chỉ là cảnh giác.
Vì thế nửa đêm người bên gối có dị thường, Tịch Lãng lập tức mở mắt.
Một đôi mắt đen trầm, lúc vừa mới tỉnh lại nhát mắt phát ra nhạy bén cùng lạnh lẽo, trong bóng tối lộ ra ánh sáng kinh người, có điều cũng chỉ là trong nháy mắt đã khôi phục bình thường.
Tịch Lãng quay đầu nhìn thấy Tịch Mẫn Khanh đang cắn chặt răng, nhíu chặt mày, trên mặt là thần sắc thống khổ, hai tay gắt gao nắm chặt lấy góc chăn, cả người giường như rơi vào thống khổ mà phát run.
“Tịch Mẫn Khanh?” Tịch Lãng nhíu mày lay lay Tịch Mẫn Khanh.
Nhưng Tịch Mẫn Khanh dường như là bị bóng đè hãm sâu trong giấc mơ không hề có phản ứng, anh lại lay mấy lần cũng không được đáp lại, Tiểu 8 cũng chỉ biết Tịch Mẫn Khanh đang bị bóng đè.
“Tịch Mẫn Khanh tỉnh tỉnh!” Tịch Lãng mắt thấy Tịch Mẫn Khanh càng thêm thống khổ, môi có chút phát tím, Tịch Lãng thậm chí còn cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng, là loại tuyệt vọng sợ hãi bị toàn thế giới vứt bỏ, Tịch Mẫn Khanh rất bất lực.
“Mau tỉnh lại!” Tịch Lãng không nhịn được mà vỗ vỗ mặt Tịch Mẫn Khanh.
Lại đúng vào lúc này, bàn tay nắm góc chăn của Tịch Mẫn Khanh đột nhiên trở tay nắm lấy bàn tay to ấm áp của Tịch Lãng.
Giống như là trong lúc tuyệt vọng bắt được cọng rơm cứu mạng, Tịch Mẫn Khanh ôm chặt lấy tay Tịch lãng.
Tịch Lãng lúc này mới phát hiện, tay Tịch Lãng vô cùng lạnh lẽo, nhất là dưới bàn tay ấm áp của anh, càng giống như ngâm mình trong hồ băng vậy.
Không chỉ là hai tay, cả người Tịch Mẫn Khanh đều là lạnh lẽo, cả người hắn bị bóng đè không thoát ra được, cánh tay Tịch Lãng như cọng rơm cứu mạng, vì thế trở tay nắm lấy, nắm chặt đến mức Tịch Lãng cho rằng hắn muốn phế đi tay của anh.
Có điều Tịch Lãng không hề rút tay ra, ngược lại còn ôm cơ thể đang run bần bật vào trong lòng, Tịch Lãng nửa người dựa vào đầu giường, tay còn lại vòng qua cổ hắn đem đầu hắn ôm vào trong lòng, tay bị hắn nắm chặt cũng tùy ý để hắn nắm lấy, cổ tay có chút xanh tím cũng không rút tay ra.
“Không sợ không sợ, thả lỏng.....thả lỏng.....”
Tịch Lãng dùng thanh âm dịu dàng trấn an, kiên nhẫn đến mức giống như mẹ dỗ con đi ngủ ban đêm, không hề chê phiền, đến giọng nói cũng dịu dàng đến cực điểm.
Thanh âm của Tịch Lãng vốn dĩ đã dễ nghe, bây giờ lại dịu dàng đến mức có thể dìm chết người, Tịch Mẫn Khanh đang bị bóng đè không khỏi thả lỏng, mày nhíu chặt cũng thả lỏng một chút, thẳng đến khi thân thể run nhè nhẹ chậm rãi ngừng lại.
Một lúc sau, Tịch Lãng cảm thấy đầu bị anh ấn vào lòng tựa hồ như giật giật, vốn dĩ cho rằng người trong lòng sẽ tỉnh lại, nhưng đợi nửa ngày Tịch Mẫn Khanh cũng không làm ra phản ứng gì khác, vì thế chỉ có thể tiếp tục ôm lấy hắn, vẫn may lực đạo nắm tay đã buông lỏng một chút rồi, thẳng đến khi hoàn toàn không còn sức lực gì.
Tịch Lãng không mở miệng trấn an nữa, hô hấp người trong lòng dần dần trở nên bình ổn, đôi tay lạnh lẽo cũng khôi phục lại một chút độ ấm, Tịch Lãng mới cẩn thận đặt người về vị trí cũ.
Xem như là ngủ say, ai mà có thể nghĩ được anh lại có tiềm chất làm mẹ già chứ?
Hệ thống Tiểu 8 điên cường thổi rắm cầu vòng.
[Ký chủ dịu dàng quá, ký chủ thật ấm lòng, ký chủ thật là ngầu!]
Cũng không cần phải cường ngạch thổi phồng như thế.
Sáng sớm hôm sau lúc Tịch Lãng thức dậy, Tịch Mẫn Khanh đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở cạch bàn học chờ anh, cũng không phải là Tịch Lãng ngủ say như chết, anh cảm thấy vị này có thể cần thời gian hòa hoãn cảm xúc.
Anh lại không chú ý tới, ánh mắt Tịch Mẫn Khanh luôn nhìn chằm chằm vệt xanh tím trên cổ tay anh, chỉ cần anh không để ý, tầm mắt lại liếc qua đó, nhưng rất nhanh lại thu về, chỉ sợ bị anh phát hiện.
“Tối qua tôi lại mơ thấy giấc mơ đó,” Tịch Mẫn Khanh đánh vỡ trầm mặc, “Cảnh tượng giống nhau, đôi mắt giống nhau.”
Tịch Mẫn Khanh nhớ đến tình cảnh trong mơ, thanh âm không tự chủ được mà có chút phát run, đến cơ thể cũng không nhịn được mà căng chặt, cảnh trong mơ ảnh hưởng rất lớn đến hắn, trước đây mỗi lần mộng tỉnh tinh thần của hắn uể oải mất mấy ngày liền, giống như là rất khó thoát khỏi cảm giác bất lực tuyệt vọng này.
Nhưng lần này tựa hồn như có chút không giống.
Tối qua, hắn kỳ thật đã tỉnh lại, nhưng hắn lựa chọn giả bộ ngủ.
Trong lòng Tịch Hạ Thâm rất phức tạp, có chút ảo não lại có chút xấu hổ, cảm thấy đầu có có vấn đề mới làm ra lại hành vi khó mở miệng như vậy, nhưng lại quên không được ấm áp vờn quanh người mình, loại ấm áp xuyên thấu qua giấc mộng, hắn không hiểu tại sao loại ấm ấp này lại đến từ người như Tịch đại thiếu, rõ ràng là rất mẫu thuẫn.
Dù sao thì hắn đại khái là điên rồi.
Tịch Lãng thấy hắn chủ động nhắc tới, cũng không giả vờ không biết nữa, chỉ là không tính toán nói đến chuyện tối qua.
“Giấc mơ này ảnh hưởng rất lớn đến cậu,” Tịch Lãng nhìn Tịch Mẫn Khanh, “Cậu có từng nghĩ, đó có thể là ký ức thật sự nào đó không phải là giấc mơ, chỉ là quá mức thống khổ, đại não của cậu xuất phát tự bảo vệ mình mà phong ấn đoạn ký ức đó lại.”
Tịch Mẫn Khanh sửng sốt, kỳ thật, hắn cũng từng nghĩ như vậy, nếu không hắn hà tất gì phải chấp nhất đi điều tra chân tướng?
Nghe thấy Tịch Lãng nói tiếp: “Cậu yên tâm, nếu như anh đã nói giúp cậu, nhất định sẽ giúp cậu điều tra rõ ràng, nhưng không cần biết chân tướng là gì, anh hy vọng cậu có thể làm tốt tâm lý chuẩn bị.”
Chỉ khi Tịch Mẫn Khanh làm tốt tâm lý chuẩn bị, đến lức đó chân tướng ngoài ý muốn thế nào cũng không làm tổn thương lớn đến hắn, cũng để anh không cần phải ngăn chặn thanh tiến độ hắc hóa kéo đầy.
Trong lòng Tịch Mẫn Khanh khẽ nhúc nhích, kỳ thật không phải là không có suy đoán, hắn lại thế nào mà không có chuẩn bị? Nhưng nhìn người trước mặt, lại nghĩ đến cảnh tượng tối qua, Tịch Mẫn Khanh đột nhiên cảm thấy, để trong lòng hắn không hề có tâm lý chuẩn bị, hoặc là không phải là do chân tướng thì sao?
Lúc hai người xuống tầng, lão thái thái đã sớm chưng một l*иg bánh bao hấp trắng nõn lại to chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ lập tức đi nhanh tới chào đón, thịt nhân bánh bao nóng hổi, ăn mấy miếng đã ấm bụng, lỗ chân lông trên cả người được thả lỏng rất thoải mái.
Còn về thôn trưởng sớm đã không thấy người, thẳng đến khi bảo tiêu nhà họ Tịch suốt đêm đuổi đến đây đón người về mới dẫn một đám người quay về.
Có lãnh đạo ủy hội thôn, còn có lãng đạo trấn trên, còn có các đồng chí công an trên thị trấn.
Sau khi nói chuyện với hai người Tịch Lãng mới biết được, thì ra mấy người bọn họ tối qua đã đến đây rồi, nhất là khi biết được thân phận của hai người Tịch Lãng đã đến rất nhanh, bây giờ Lý Bổn Toàn và mẹ ông ta đã bị bắt đến đồn công an, một người tống tiền, một người cố ý đả thương người, dù sao nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó.
Còn về Trâu Na, nghe nói từ tối qua vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng đây vốn dĩ là trạng thái bình thường gần đây của Trâu Na, cho nên cũng không có ai cảm thấy có gì không đúng, chỉ là sau khi tỉnh lại biết chồng và mẹ chồng đều bị bắt đến đồn công an, tinh thần cả người cô ta có chút hoảng hốt, có mấy hàng xóm chăn sóc cho bà ta cũng lo lắng, vì thế trưởng thôn lại sắp xếp cho người thông báo cho con trai bà ta đang ở trong mấy tiệm nét trên thị trấn, gọi con trai chơi net mấy ngày không về canh giữ ở bên giường.
“Cũng là do cô ta tự làm tự chịu.” Có người thở dài nói.
Nhưng tự làm tự chịu nghe vào tai hai người biết chân tướng quả thật là càng thêm chuẩn xác, Tịch Lãng không quản nữa, đem chuyện còn lại đều giao lại cho hai bảo tiêu xử lý, sau đó cùng Tịch Mẫn Khanh dẹp đường hồi phủ.
Kỳ thật những chuyện còn lại, cũng không còn gì.
Chỉ là trước khi xe rời khỏi thôn, Tịch Lãng cuối cùng cũng nhìn thấy đứa con phế vật của Trâu Na.
Lý Thiên Tứ vừa nhìn đã biết là một tiểu hỏa tử có tinh thần nhất trong thôn, ở tiệm net đánh game mấy ngày bây giờ tóc cậu ta đầy dầu, đầu tóc như ổ gà, trong nhà gặp biến cố như vậy cậu ta còn có tâm tư đến cửa thôn xem náo nhiệt, chỉ là khi thông qua cửa sổ xuyên thấy nhìn thấy đôi mắt của Tịch Lãng, cậu ta không biết tại sao lại co rúm cả người.
Rõ ràng đôi mắt Tịch Lãng dịu dàng ôn hòa như vậy, Lý Thiên Tức lại cảm thấy cả người run lên một cỗ nướ© ŧıểυ đánh úp, cậu ta lập tức liên tưởng đến đôi mắt như muốn gϊếŧ cậu ta của Cố Tư Minh.
Vì thế Tịch Lãng cảm thấy khó hiểu là, nhìn thấy Lý Thiên Tứ chỉ nhìn anh một cái, sau đó như nhìn thấy quỷ mà bỏ chạy, nghiêng ngả lảo đảo, giống như là phía sau có lệ quỷ muốn lấy mạng cậu ta vậy.
Thật là đen đủi!