- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Kế Hoạch Cứu Vớt Pháo Hôi
- Chương 15: Thiên kim thật giả
Kế Hoạch Cứu Vớt Pháo Hôi
Chương 15: Thiên kim thật giả
Tịch Lãng vẫn luôn có ý muốn kéo Tịch Lãng bảo hộ phía sau, những người thật sự quá nhiều, hơn nữa hầu hết là phụ nữ, hiện trường một mảnh hỗn loạn, ồn ào nhốn nháo.
Thẳng đến khi Tịch Lãng lén túm lấy Lý Bổn Toàn dưới chân bọn họ lên, sau đó không hề khác khí mà bẻ gãy một ngón tay của ông ta.
Tiếng gào như gϊếŧ heo lập tức làm cho mọi người dừng lại, hỗn loạn mới hơi được khống chế một chút, nhất là mọi người nhìn thấy ánh mắt dọa người của hai tiểu tử không dễ chọc, vì thế yên lặng lùi ra ngoài vài bước, vừa vặn đem không gian cho người người bị bao vây.
“Các người ai còn dám tiến lên thêm một bước, tôi sẽ bẻ gãy một ngón tay của ông ta, một ngón tay không đủ thì hai ngón, ba ngón.....” Tịch Lãng ánh mắt lạnh băng, khóe miệng lại mang ý cười, làm cho người khác nhìn thấy tin rằng anh sẽ làm như vậy, lại cộng thêm tiếng gào như gϊếŧ heo của Lý Bổn Toàn, mọi người lập tức không dám bước lên, chỉ có Lý lão thái thái ngồi dưới đất còn la lối khóc lóc đấm đùi.
“Gϊếŧ người rồi, gϊếŧ người rồi còn có thiên lý nữa không vậy.....”
Lúc này hai người bị vây quanh ở giữa hơi nghiêng người lưng đối lưng, Tịch Mẫn Khanh đột nhiên nghiêng đầu bất động thanh sắc thấp giọng nói bên tai Tịch Lãng: “Chờ lát nữa tôi sẽ nói với bọn họ, tôi ở lại làm con tim, anh đi ra ngoài nghĩ cách.”
Tịch Lãng liếc nhìn thời tiết vốn dĩ đã âm u, bây giờ nháo loạn một trận như vậy trời đã sắp tối rồi, hơn nữa mắt thấy còn có mưa nhỏ rơi xuống, dưới tình huống này mà lái xe trên đường, chỉ sợ còn nguy hiểm hơn ở lại nơi này.
Vì thế Tịch Lãng cũng không quay đầu lại nói một câu: “Yên tâm, giao cho anh.”
Thần sắc Tịch Mẫn Khanh cổ quái, trong lòng lại nói không lên cảm giác quái dị, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, hắn hiểu rõ gặp phải tình huống này có nói lý cũng nói không rõ, cho dù bọn họ lập tức báo cảnh sát, nhưng đối với loại trường hợp không dễ khống chế, huống hồ tình huống hiện tại, cảnh sát chưa hẳn là có thể đến kịp thời.
Tịch Lãng nhìn thấy bọn họ chỉ lo khuyên đừng xúc động thì không dám bước tới nữa, thẳng đến khi mộ người đàn ông tầm năm sáu mươi tuổi đẩy đám người đi vào: “Có chuyện vậy, xảy ra chuyện gì?”
Lý Bổn Toàn vừa nhìn thấy ông ta đã khóc lớn kêu: “Thôn trưởng cứu tôi, mau cứu tôi, hai người này muốn đánh chết tôi, ngón tay tôi gãy rồi.”
Lý Vĩnh Phú nhìn thấy cảnh tượng này cũng bị dọa hoảng sợ, vội vàng nói: “Trước tiên buông hắn ta, hai vị tiểu huynh đệ có chuyện gì thì từ từ nói, chúng tôi đều là những người phân rõ phải trái.”
“Có thể phân rõ trái phải là tốt.” Tịch Lãng không thèm để ý mà buông ngón tay Lý Bổn Toàn ra, nhưng lại không buông ông ta a, hơn nữa một bàn đặt sau cổ Lý Bổn Toàn ấn lên trước người mình, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lý Vĩnh Phú, một bộ dáng không nói chuyện được thì gϊếŧ chết Lý Bổn Toàn.
Tịch Mẫn Khanh lặng lẽ đứng phía sau anh, đề phòng có người đánh lén sau lưng.
Lý Bổn Toàn vốn dĩ là gầy nhỏ, Tịch Lãng lại cao ráo cường tráng, khí thế còn mạnh, vừa nhìn giống như là rách còn gà nhỏ vậy, nhìn cảnh này ít nhiều có chút buồn cười.
Thôn trưởng vội vàng trấn an: “Phân rõ phải trái, phân rõ phải trái, cậu đừng kích động.”
Tịch Lãng lúc này mới tiếp tục nói: “Chúng tôi đều là bạn của Lý Thu Đình, nghe nói mẹ cô ấy bị bệnh mới có lòng tốt đến thăm bà ta, kết quả thì hay rồi, còn kéo lấy chúng tôi đòi tiền không cho đi,” Lời nói của Tịch Lãng mang sự châm chọc, “Nếu như ông là người có thể nói lý, vậy bây giờ đến nói với tôi xem, đây là đạo lý gì?”
Tịch Mẫn Khanh không biết Tịch đại thiếu lại còn có bản lĩnh trợn tròn mắt nói dối, nhưng nghĩ lại thì thật sự là như vậy.
“Nói bậy!” Lý Bổn Toàn còn chưa nhận rõ hiện thực, dù sao đây cũng là địa bàn của ông ta, hiện giờ trong thôn có rất nhiều người ở đây, vì thế khó hiểu mà có tự tin: “Đó là tiền của tôi, là tiền con gái tôi cho tôi!”
Tịch Lãng cười nhạp, khiến ông ta run lên: “Tiền của ông? Vậy ông nói cho tôi biết bên trong có bao nhiêu tiền? Còn nữa con gái ông lấy đâu ra tiền?” Tịch Lãng nói xong còn cố ý sáp lại gần tai Lý Bổn Toàn thấp giọng nói: “Ông tốt nhất nghĩ kỹ rồi lại nói.”
Những người khác nghe được, con gái trong miệng Lý Thu Đình chính là Lý Thu Đình, cho nên lời Tịch Lãng vừa nói ra tất cả mọi người đều nghi hoặc, quả thật, nha đầu đó chạy nhiều ngày như vậy rồi, bây giờ còn không dám quay về, lấy đâu ra tiền?
Lý Bổn Toàn không dám nói linh tính chỉ có thể khóc nói: “Thật sự là con gái đưa cho tôi, mọi người phải tin tưởng tôi.”
Tịch Lãng hừ lạnh, đột nhiên cao giọng nói với mọi người: “Mọi người còn không biết đúng không, một nhà bọn họ không làm người, đem Lý Thu Đình ép đến mức có nhà không thể về, bây giờ lo lắng cho mẹ cũng không dám về, chúng tôi chính là vì vậy mới thay cô ấy đến thăm, thật không ngờ.....chậc chậc.”
Mọi người nghe vậy lập tức nhỏ giọng nghị luận, cái nhà này trọng nam kinh nữ có tiếng, nhưng trước đó bọn họ nghe được là Lý Thu Đình là bạch nhãn lang, học xấu, đánh nhau với mẹ còn đánh mẹ nó vào bệnh viện, lúc này mới bị dọa không dám về nhà, bây giờ mẹ nó sắp không ổn rồi, con gái bất hiếu cũng không quay về, bà nội Lý và Lý Bổn Toàn cũng mắng chửi không ít, gần như là nhắc đến là mắng.
Tịch Lãng nói tiếp: “Thu Đình vừa mới thi đỗ đại học, nhà họ bọn lại ép Thu Đình gả cho người đàn ông ba mấy tuổi, người đó có thể làm ba của Thu Đình rồi, chỉ là vì đổi thấy 30 vạn tiền sính lễ cho Lý Thiên Tứ mua nhà, mọi người nói xem, đổi lại là mọi người có tức giận không? Có chạy không?”
Mọi người vừa nghe thấy lập tức bạo nổ, mặc dù bọn họ vẫn luôn biết nhà Lý Bổn Toàn trọng nam kinh nữ, trong thôn cũng có không ít người như vậy, nhưng mấy năm nay con gái ít đi nhiều, cuộc sống cũng không còn gian nan khó khăn như trước dây, cho nên con cái cho dù là trai gái đều rất quý giá, không nói cái khác, ít nhất là để con cái có thể đi học, người trong thôn cho dù đập nồi bán sắt cũng phải cho tiền đi học, nhưng cái nhà này......
Mọi người lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ với mẹ con Lý Bổn Toàn, nhất là Lý Bổn Toàn cái tên chơi bởi lêu lổng mê cờ bạc này, vốn dĩ người trong thôn luôn kinh thường loại người này, bây giờ càng thêm kinh bỉ.
“Nói bậy! Hắn nói bậy, nó rõ ràng là đánh......” Lý Bổn Toàn còn chưa nói xong đã bị Tịch Lãng cho một quyền, trong bóng tối mọi người cũng không nhìn thấy, dù sao Lý Bổn Toàn như lúc nói chuyện cắn phải lưỡi nhất thời không nói ra được.
Chỉ có duy nhất Tịch Mẫn Khanh phát hiện ra được: Ừm.....đánh hay lắm.
Tịch Lãng nói tiếp: “Còn nữa, chúng tôi có lòng tốt đến thăm bệnh, nhà bọn họ lại vu khống chúng tôi giật tiền, mọi người cảm thấy có khả năng sao?” Tịch Lãng nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên người thôn trưởng, “Mọi người nhìn quần áo trên người chúng tôi xem, phải có nhiều tiền đến mức nào mà chúng tôi phải từ ngàn dặm xa xôi lái xe đến, mạo hiểu dầm mưa đường ướt đến nhà ông ta cướp tiền?”
Lập tức hỏi làm cho những người ở đây khựng lại, đúng rồi, trừ phi có bệnh không phải sao, còn là loại bệnh nặng kia mới như vậy.
Tịch Lãng nhìn thấy lý trí của mọi người đã quay lại, nói mọi người có điện thoại tìm kiếm trên của anh trên mạng, Tịch Mẫn Khanh không lộ diện, nhưng thân là đại thiếu ăn chơi trác táng số một số hai trong giới hào môn, trên nặng sao lại có thể thiếu tin tức được?
Quả nhiên là như vậy, vừa tra đã làm thất cả mọi người bị dọa nhảy dựng, lặp đi lặp lại đối chiếu ảnh chụp trên mạng với anh xong, mọi người cuối cùng cũng xác định, thôn nhỏ của bọn họ có tôn đại Phật đến, hơn nữa còn là loại siêu cấp to lớn.
“Tịch.....Tịch là Tịch thị kia?” Thôn trưởng run rẩy hỏi.
“Bằng không thì còn Tịch thị nào nữa?” Tịch Lãng lại một lần nữa bày ra dáng vẻ đại thiếu gia hào môn.
Trong thế giới tiểu thuyết chính là có điểm tốt, một nhà hào môn giống như là nhà đế vương gia vậy, mọi người đều biết, hào môn trong thế giới bình thường đến trong thông, quỷ mới biết bạn là người nào.
Thôn trưởng lập tức giận không thể kéo Lý Bổn Toàn qua đấm cho một trận, loại đại thiếu gia hào môn này đến cướp chút tiền này? Có tắc động mạch máu não cũng không làm ra chuyện này đi? Huống hồ người này xảy ra chuyện ở trong tôn ai gánh nổi tránh nhiệm, tên hỗn trướng này là muốn hại mọi người.
“Tịch.....Tịch thiếu gia, hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói.”
Thôn trưởng xưa nay luôn kiên cường rất ít cúi đầu trước ai, bây giờ lại hận không thể mặt dày mà sáp lại.
Cũng may Tịch Lãng không làm khó người khác, nói rõ rồi thì tốt, vì thế anh lập tức nói trưởng thôn báo rõ tình huống với cảnh sát, Lý Bổn Toàn lập tức tâm như tro tàn, mà lão thái thái còn chưa làm rõ tình huống, chỉ lo đấm ngực đấm chân mắng chửi người, bây giờ măng chửi cả hàng xóm không giúp con trai bà ta.
“Mọi người bây giờ cảm thấy chúng tôi sẽ cướp tiền của ông ta sao?” Tịch Lãng cười hì hì nói.
“Sẽ không sẽ không, tôi thất Lý Bổn Toàn chỉ sợ là bị điên.”
“Tôi thấy là muốn tiền muốn đến phát điên!” Thôn trưởng tức giận mắng, loại người nào cũng dám đắc tội, hắn sao không lên trời luôn đi?
Không chỉ là thôn trưởng, tất cả mọi người ở đây đều nhận định là Lý Bổn Toàn biết người ta có tiền xong liền nhào lên.
“Tôi nhìn thấy đường trong thôn rất khó đi.” Tịch Lãng đột nhiên chuyển chủ đề, mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ cho rằng đại thiếu gia hào môn không quen đi đường thâm sơn cùng cốc.
Tịch Lãng đột nhiên cười đưa tay ra, Tịch Mãn Khanh cũng không biết sao lại lập tức hiểu được ý của anh, vô cùng nhanh nhẹ nhét tấm thẻ đó vào tay Tịch Lãng, không biết còn tưởng là hai người họ đã thương lượng trước đó rồi, nhưng kỳ thật......chỉ đơn thuần là ăn ý.
“Thôn trưởng nếu như là người biết phân biệt phải trái như vậy, thì bản thiếu gia cũng không thể nhỏ mọn.” Tịch Lãng nói xong quơ quơ tấm thẻ: “Trong này có 200 vạn, sẽ quyên cho thôn sửa đường, cũng coi như là bản thiểu gia tạo phúc cho bách tính.”
Tịch Mẫn Khanh: Quả nhiên......
Mọi người lập tức sợ ngây người, không dám tin mà trường to mắt nhìn tấm thẻ trong tay Tịch Lãng, 200 vạn, thôn trưởng càng là kích động đến tay cũng hơi run rầy.
Mà Lý Bổn Toàn nghe thấy trong thẻ có 200 vạn lại lập tức trợn tròn mắt, lại nghĩ đến 200 vạn vừa nãy ở trong tay ông ta, lại bị ông ta đập bay hai lần, lúc này ông ta quả thật là hối hận đến thối ruột, vì thế như điên mà nhao lên muốn đoạt đi.
“Của tôi, 200 vạn, đây là của tôi!”
Động tác của thôn trưởng còn nhanh hơn Tịch Lãng, chỉ nhìn thấy thôn trưởng như gió xông lên một phen bịt kín miệng Lý Bổn Toàn: “Mau im miệng cho tôi!”
Đó là 200 vặn, nếu như bị tên hỗn trướng này chọc giận người ta không quên nữa thì sao?
Phải biết, thôn bọn họ xin tiền tu sửa đường đã rất nhiều năm, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa được cấp, đoạn đường đó thật sự quá nát, trời mưa trời tuyết vô cùng nguy hiểm.
Nhưng cũng chính vào lúc này, mọi người bị 200 vạn của Tịch Lãng hấp dẫn, không ai chú ý đến Lý lão thái thái đang gào khóc dưới đất, lão thái thái nhìn thấy mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ không giúp bọn họ, cũng không biết tìm được cái xẻng ở đâu, đột nhiên nhân lúc người không chú ý tới mà đập về phía Tịch Lãng.
Tịch Lãng không nhìn thấy, nhưng Tịch Mẫn Khanh nhanh tay lẹ mắt kéo anh ra, vì thế có thể nói là trùng hợp, một xẻng này của lão thái thái đập lên đầu con trai mụ.
Chuẩn xác mà nói, một xẻng của mụ đập trúng hai cái đầu, một là con trai mụ, một là thôn trưởng đang bịt miệng con trai mụ.
Lý Bổn Toàn lập tức kêu thảm một tiếng, che đầu lại thấy máu dính lên tay: “Máu, gϊếŧ người rồi!”
Thôn trưởng vẫn ổn, chỉ là thấy chóng váng đầu óc đau đến lợi hại, nhưng thôn trưởng rất nhanh đã tỉnh táo lại phẫn nộ chỉ vào Lý lão thái thái: “Muốn gϊếŧ người là mẹ của mày, ngồi tù cũng là bà ta!”
Lão thái thái nhìn thấy mình đập vỡ đầu con trai mình, lại còn đập lên đầu trưởng thôn, lại còn nghe trưởng thôn nói phải ngồi tù, lập tức bị dạo sợ tới mức trợn tròn hai mắt ngất xỉu.
Tịch Lãng cũng không ngờ được đến màn một này, có điều đã báo cảnh sát rồi, hai mẹ còn này ngồi tù cũng rất tốt.
Kỳ thật Lý Bổn Toàn chỉ là bị đập vỡ rách đầu chứ không hề nghiêm trọng, chỉ là ông ta cứ luôn ôm đầu gào thét, mấy hán tử trong thôn bịt miệng ông ta lại khiêng người vào trong nhà trông coi, máy đại thẩm đồng dạng cũng nâng Lý lão thái thái vào nhà cùng trông coi, dù sao hai người này cũng phải đi ngồi xổm trong đồn công an.
Tịch Lãng nhìn thôn trưởng che đầu bận chi huy trước sau, các thôn dân cũng phần lớn là thuần phác, phân rõ thị phi, vì thế lập tức giữ chặt thôn trưởng.
“Như vậy đi, 200 vạn tu sửa đường có hơi ít, tôi sẽ quyên thêm 500 vạn.”
Oành một tiếng, lần này thật sự là nổ tung nồi, mọi người vui mừng khôn xiết, vừa mừng vừa sợ lại không dám tin, vị đại thiếu gia này nói chuyện sao nghe không đáng tin vậy, sẽ không phải là đại thiếu gia đùa bọn họ cho vui chứ?
“5......500 vạn?” Không đúng, cộng thêm 200 vạn, không phải là 700 vạn sao? Lần này khẳng định sẽ tu sửa được đường trong thôn, số còn lại có thể cấp cho người trong thôn làm việc khác.
Thôn trưởng càng nghĩ càng vui mừng, cũng không biết nên cảm tạ Tịch Lãng thế nào, Tịch Mẫn Khanh lặng lẽ nhắc nhở, trời đã tối rồi, đại thiếu gia đói bụng rồi.
Thôn trưởng vội vàng không ngừng sắp xếp con dâu chạy nhanh về nhà nấu cơm, mà Tịch Mẫn Khanh cũng lấy danh thϊếp thân phận là tổng giác đốc tập đoàn xxx của Tịch thị, ở trước mặt mọi người gọi điện thoại sắp xếp hết thảy, mọi người lúc này mới cảm thấy loại cảm giác chiếc bánh rơi xuống là chân thật.
Cuối cùng, hai người được trưởng thôn khách khách khí khí mời đến nhà, ăn no một bữa rồi lại nhiệt tình mời ở lại, dù sao trời cũng đã tối, đường đến thị trấn lại trơn trượt khi mưa rơi xuống, bọn họ lái xe xác thực là không tiện, đương nhiên cho dù tiện thì thôn trưởng cũng sẽ không thể thả cho bọn họ đi, 700 vạn đến tay bay mất thì phải làm sao?
Vì thế hai người biết nghe lời, chỉ là cuối cùng rượu ngon cơm đủ được sắp xếp chỗ ngủ, hai người có chút ngơ ngác.
Người dân quê cũng không chú ý nhiều như vậy, mẹ trưởng thôn là một lão thái thái hòa ái, biết bọn họ quyên nhiều tiền như vậy cho thôn sửa đường xong thì càng nhiệt tình, lập tức coi bọn họ như đại thiện nhân chuyển thế, vì thế để hai người ngủ ở phòng cháu trai của bà.
Không thể không nói, phòng cháu trai của bà thật sự là phòng tốt nhất sạch sẽ nhất trong nhà, cháu trai lên cấp 3 bị đuổi ra ngủ ở sô pha, nhưng sạch sẽ thì sạch sẽ.....chính là, chỉ có một cái giường.
Hai người hai mặt nhìn nhau, chủ yếu là Tịch Mẫn Khanh.
Tịch Lãng cũng không cảm thấy có gì, nhưng sắc mặt Tịch Mẫn Khanh lại cứng đờ, rất.....kỳ quái.
Tịch Lãng cứ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn anh có chút không đúng, nhưng lại không biết rốt cuộc là có vấn đề ở nơi nào, lẽ nào lần đó ở khách sạn đã tạo bóng ma lớn cho Tịch Mẫn Khanh?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Kế Hoạch Cứu Vớt Pháo Hôi
- Chương 15: Thiên kim thật giả