Chương 13: Thiên kim thật giả

Lý Bổn Toàn, là người chồng mê cơ bạc của Trâu Na.

Hai người Tịch Lãng nhìn Lý Bổn Toàn cố gắp áp chế vui sướиɠ, vui vui vẻ vẻ dẫn hai người vào nhà, bộ dáng vui vẻ như vậy, nhìn không ra là một người chồng sắp mất vợ, ngược lại giống như là người nhặt được hai túi tiền lớn vui như điên vậy.

Trong nhà tối tăm đen kịt, vốn dĩ sắc trời âm trầm ánh sáng không tốt, đột nhiên xông hoàn cảnh tối tăm như vậy, mắt trong thời gian ngắn cũng phải thích ứng, nhưng chưa đợi hai người nhìn rõ tình huống trong nhà, đã có một mùi khó ngửi ập vào mặt thiếu chút nữa đã tiễn Tịch Lãng đi.

Đến Tịch Mẫn Khanh là một người ẩn nhẫn như vậy cũng không nhịn được mà nôn khan một chút, vẫn may hắn nghẹn lại rất nhanh, đến Tịch Lãng bên cạnh cũng không phát hiện ra.

“Là Mộng Mộng để hai người đến sao? Nó sao lại không đến? A đúng đúng đúng, nó không đến cũng là bình thường.”

Lý Bổn Toàn vừa kéo bọn họ vào phòng đã không chờ được mà hỏi, thấp lùn đứng trước mặt hai người Tịch Lãng còn thấp hơn rất nhiều, nhưng không ảnh hưởng đến vội vã trong mắt ông ta.

Cũng chính vì nghe thấy âm thanh của ông ta, một người dựa lên đầu giường trong bóng tối, trên một đống chăn lung tung rối loạn, một gương mặt gầy gòm giãy giụa nâng lên, Tịch Lãng hai người lúc này mới nhìn thấy ở đó thế mà có một người đang nằm.

Nhìn chăn đệm gồ lên có thể thấy được người này gầy như que củi, hai người dần dần thích ứng với bóng tối trong nhà, lúc này mới nhìn thấy người phụ nữ gốc mắt hãm sâu gầy giơ xương trên giường.

Đây là mẹ ruột của nữ chính, Trâu Na, bệnh tật đã tra tấn bà ta đến bộ dáng này rồi.

Mặc dù sớm biết thời gian của bà ta không còn nhiều, nhưng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta, trong lòng hai người không khỏi giật mình.

Chồng vô dụng thích đánh bài, con trai chơi bời lêu lổng bám váy mẹ, còn có một bà mẹ chồng chanh chua, sau khi ốm đau nằm trên giường bệnh không ai chiếu cố --- đây là kết cục tác giả sắp xếp cho bà ta, đại khái cũng là trừng phạt cho tên đầu sổ đã đổi con, có điều ở trong giả thiết nguyên tác, còn cộng thêm Lý Thu Đình – nữ phụ đác động trả thù, Tịch Lãng nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trâu Na trước mặt với việc chờ chết cũng không sai biệt lắm, con trai bảo bối bà ta ngậm trong miệng nuôi lớn đã nhiều ngày không về nhà, mà Lý Bổn Toàn nếu như không phải là vì bà ta mới nói cho ông ta một bí mật kinh thiên động địa cũng không ở lại chỗ này.

Trâu Na nghe thấy chồng hỏi chuyện, những vẫn phản xạ có điều kiện nhìn về phía sau Tịch Mẫn Khanh, không nhìn thấy người mới thất vọng thu hồi tầm mắt, nhưng sau đó lại hiểu rõ, là dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.

“Mộng Mộng.....?” giọng nói khô khốc, phảng phất như rất lâu chưa nói chuyện.

Tịch Mẫn Khanh mặt vô biểu tình: “Không đến.”

Không đợi Tịch Mẫn Khanh lại lên tiếng, Lý Bổn Toàn vội vàng ngăn Trâu Na lại, “Không đến là đúng, lỡ như bị nhà họ Tịch phát hiện ra thì sao? Hơn nữa nó bây giờ là đại minh minh, lỡ như bị người ta chụp được đăng lên mạng, đến lúc đó bị con nha đầu chết tiệt Lý Thu Đình nhìn thấy thì làm sao? Nó mới là.....”

Lý Bổn Toàn còn chưa nói xong, Trâu Na lại cuống quít đưa mắt ra hiệu cho ông ta, cả người không có sức lực gấp đến độ kho khan một trận không ngừng, Lý Bổn Toàn mới hậu tri hậu giác vội vàng im miệng.

Đúng rồi, hai người này mặc dù là do con gái ruột phái tới, nhưng cũng không thể để bọn họ biết, ai mà biết bọn họ có đáng tin không? Nghĩ đến đây Lý Bổn Toàn vội vàng nhìn về phía hai người: “Khụ khụ, Mộng Mộng để hai người đến?”

Tịch Lãng âm thần chậc một tiếng, khó trách nhiều năm như vậy Trâu Na lại lựa chọn một mình thủ bí mật này.

Trong tay Tịch Mẫn Khanh có một tấm thẻ, bên trong có 200 vạn, là trước khi bọn họ đến đây Tịch Mộng đưa cho bọn họ, nhưng nói thật hắn không muốn đưa tiền giao cho loại người như vậy.

“Nghe nói, hai vị có một trai một gái, sao lúc vừa đi vào không nhìn thấy?” Tịch Lãng lại một lần nữa mở miệng, Tịch Mẫn Khanh không biết anh muốn làm gì, nhưng hắn sáng suốt lựa chọn im miệng không nói gì.

Trâu Na bởi vì quá kích động vẫn còn chưa hòa hoãn lại, Lý Bổn toàn lại cười nịnh nọt trả lời: “Đúng vậy đúng vậy, con trai tôi ra ngoài lêu lổng còn chưa về, còn về con gái tôi nó......chạy theo người khác rồi.” Lý Bổn Toàn nói đến Lý Thu Đình, cố ý làm ra vẻ bộ dáng đau lòng, nhưng diễn xuất quá kém, nhìn thấy nào cũng thấy khó chịu, “Nha dầu đó học xấu đánh nhau với mẹ nó, thế mà còn động thủ, đánh mẹ nó vào viện rồi chạy mất, đến bây giờ còn chưa quay lại, thật sự là bạch nhãn lang lòng lang dạ sói!”

Thần sắc Tịch Mẫn Khanh âm trầm, đáy mắt Tịch Lãng đều là châm chọc, cha mẹ người ta là nghĩ mọi cách giữ gìn con gái, nhà này thì ngược lại, nhìn thấy người liền nói, là hận không thể làm cho người trên toàn thế giới cùng mắng chửi với bọn họ mới tốt, hơn nữa mỉa mai là, Lý Bổn Toàn và mẹ bà ta không phải là vì biết Lý Thu Đình không phải là con ruột mới đối xử với cô như vậy, mà là vốn dĩ đã đối xử như vậy với Lý Thu Đình.

Trên thực tế, Lý Bổn Toàn biết được chân tướng cũng không bao lâu, Trâu Nha thấy mình không xong rồi, con trai lại nhiều này không ở bên cạnh, lúc này mới không thể không nói bí mật đã giữ 18 năm, Lý Bổn Toàn vừa mới biết mình có một đứa con gái như vậy lập tức vui như điên, đó là nhà siêu cấp phú hào, ông ta vừa mắng vợ giấu giếm nhiều năm, vừa muốn chuẩn bị đi tìm con gái.

Con gái có tiền lại còn là đại minh tinh, ông ta chỉ nghĩ đến sau này con gái sẽ tùy tiện là có thể cho ông ta trăm vạn ngàn vạn, nửa đời sau của ông ta đến nằm mở cũng có thể cười tỉnh.

Có điều cuối cùng ông ta vẫn bị Trâu Na liều mạng ngăn lại, đem quan hệ lợi hại nói ra, nếu như tùy tiện đi tìm Tịch Mộng, đến lúc đó bị cha mẹ có tiền của Tịch Mộng biết được chân tướng, con gái bị đuổi đi không nói, nhà bọn họ còn bị liên lụy phải vào tù, đến lúc đó nhà họ Tịch tùy tiện trả thù một chút, có thể dễ dàng gϊếŧ chết bọn họ như một con kiến?

Lý Bổn Toàn lúc này mới tỉnh táo lại, vẫn là vợ ông ta lý trí, cho nên vì chỗ tốt lâu dài cường ngạch đem chuyện đại hỉ này nghẹn ở trong bụng, đến mẹ già ông ta cũng không nói, còn về Lý Thu Đình rời nhà trốn đi, ông ta chỉ mong ngóng đời này cũng đừng trở lại, tốt nhất là chết ở bên ngoài, như vậy dù có một ngày chuyện bại lộ, nhà họ Tịch cũng không tìm được con gái ruột của bọn họ, có thể sẽ cố kỵ tình cảm nhiều năm mà coi Tịch Mộng làm con gái ruột.

Còn về đứa con trai phế vật của ông ta, từ lẫn trước đi đòi tiền về sợ hãi, vừa nhắc đến chị gái ruột lập tức bị dọa đến hồn vía bay mất đến nhà cũng không về, cũng không biết tại sao lại sợ như vậy, dù sao cũng một đứa vô dụng.

Ông ta là không biết, nếu như không phải là con trai ông ta vô dụng, Trâu Na cũng không đem bí mật này cho ông ta, Trâu Na còn hy vọng sau khi bà ta chết người chồng vô dụng này sẽ chiếu cố con trai.

Lý Bổn Toàn đang nói thầm trong lòng, lại chỉ nghe Tịch Lãng nói tiếp: “Con gái chạy rồi, hai người cũng không lo lắng sao?”

“Lo lắng cái gì,” Lý Bổn Toàn không thèm để tâm xua xua tay, “Nha đầu đó có nhiều chủ ý, còn dám đánh mẹ nó, còn nữa, có lẽ đã theo tên đàn ông nào đó rồi, nói không chừng còn đang ở đâu tiêu dao sung sướиɠ.”

Bọn họ vẫn luôn cho là như vậy, nha đầu chết tiết kia không trở lại chính là vì không muốn gả cho người đàn ông đã được sắp xếp, huống hồ nha đầu đó từ lúc học cấp 2 mười ba mười bốn tuổi đã tự lên thị trấn đi làm công trong nhà hàng nhỏ tích cóp học phí, ra khỏi nhà tuyệt đối sẽ không bị đói.

Thịch Mẫn Khanh sắp không nhịn được nữa, chưa từng gặp cha mẹ nào ghê tởm như vậy, Tịch Lãng cảm thấy chính mình vừa nãy đã hỏi thừa, đối với loại người này chuyện đó không phải là tất yếu, vì thế đột nhiên chuyển chủ đề: “Tôi rất tò mò, hai người làm sao lại nhận thức đại tiểu thư nhà họ Tịch?”

“Nhà họ Tịch là nhà hào môn trong hào môn, hai người biết không, một bộ quần áo lúc nhỏ của nó tùy tiện lấy ra một bộ đã mấy chục vạn, bây giờ mua một cái túi càng là mấy trăm vạn, đi dạo phố ngàn vạn cũng hết,” Tịch Lãng nhìn hai mắt ánh sáng trong đôi mắt nhỏ của Lý Bổn Toàn còn sáng hơn ánh đèn trong phòng, tiếp tục kí©h thí©ɧ nói: “Tôi nghĩ không hiểu được, thiêu chi kiều nữ như Tịch Mộng, sao lại có thể kéo quan hệ emmmm.......với kiểu như hai người chứ?!”

Nói đến đây, Tịch Lãng rõ ràng là vô cùng ghét bỏ.

Lý Bổn Toàn vốn dĩ là tên không giữ được mồm miệng, công thêm Tịch Lãng miêu tả cuộc sống sinh hoạt xa hoa lãng phí đã kí©h thí©ɧ đến ông ta có chút đánh mất lý trí, vì thế kích động liền buột miệng nói ra: “Tôi là cha ruột của nó, không có tôi thì không có nó!”

Lý Bổn Toàn nói xong bị Trâu Na phái sau kéo một phen ngã lên giường, Trâu Nha không biết lấy đâu ra sức lực, như điên lên kéo tóc Lý Bổn Toàn xuống, vì thế hai người song song ngã xuống, thiếu chút nữa còn đánh nhau.”

“Họ Trâu kia bà điên rồi à, sắp chết thì nhanh đi chết đi, nếu không thì lão tử giúp bà một phen!” Lý Bổn Toàn hùng hùng hổ hổ, nhưng đối diện với ánh mắt gϊếŧ người của Trâu Nha lúc sau vẫn là lúng túng ngậm miệng lại.

Hai người Tịch Lang mặt vô biểu tình, thẳng đến khi Trâu Nha ho khan nữa ngày mới hòa hoãn lại, sau đó dừng một đôi mắt đáng sợ gắt gao nhìn chằm chằm Tịch Lãng: “Hai người rốt cuộc là ai, không phải là Mộng Mộng để hai người đến đây sao?”

Hiện tại xem ra, hai người này biết quan hệ của Mộng Mộng và bọn họ.

“Là Tịch Mộng để chúng tôi đến đây.” Tịch Lãng cười như không cười, ánh mắt hết sức kinh bỉ, Tịch Lãng nói xong duỗi tay chộp lấy tấm thẻ trong tay Tịch Mẫn Khanh.

“Trâu nữ sĩ, đây là Tịch Mộng nói chúng tôi đưa cho hai người, hy vọng hai người có thể hiểu rõ thân phận của mình, mây bùn khác nhau, sau này các người là các người, Tịch Mộng là Tịch Mộng, cầm số tiền này rồi thì đừng làm phiền đến Tịch Mộng nữa, hiểu chưa?”

Tịch Mẫn Khanh hơi sửng sốt, bất động thanh sắc nhìn Tịch Lãng một cái, mặc dù cha Tịch và Cố Tư Minh xác thật là có ý này, nhưng Tịch Mộng.....

Có điều......nói đi phải nói lại, giống như ác bá lại như uy hϊếp này từ miệng Tịch đại thiếu nói ra tựa hồ như cũng không có gì không ổn.

Trâu Na lập tức mở to mắt, còn cái gì mà không hiểu nữa, cô con gái này là muốn hòa toàn cắt đứt liên hệ với bọn họ, đánh chết không nhận, căn bản không phải đơn giản thấy bà ta sắp chết mà đến gặp một lần.

Trâu Nha lập tức nhất thời tức giận tức giận không thở nổi, lời cũng không nói ra được, Lý Bổn Toàn cũng mặc kệ bà ta, ngược lại phẫn nỗ xông đến một phen vỗ rớt tay Tịch Lãng.

“Có ý gì? Nó là không muốn nhận chúng tôi? Muốn lấy chút tiền để đuổi chúng tôi?”

Tịch Lãng liếc mắt nhìn ông ta, sau đó nhặt thẻ trên mặt đất lên quơ quơ: “Xác định là không cần? Trong này có không ít tiền, mặc dù đối với chúng tôi là không đáng nhắc tới, nhưng ít nhất đối với loại người như mất người cũng là khá nhiều tiền rồi.” Tịch Lãng cố ý làm ra bộ dáng chán ghét cực điểm, nhuần nhuyễn diễn bộ dáng Tịch đại thiếu ăn chơi trác táng.

Nhưng anh càng ghét bỏ như vậy Lý Bổn Toàn lại càng cảm thấy tiền trong thẻ rất ít, này sao có thể được? Ông ta là muốn sau này không bị hạn chế, tiền không ngừng cuồn cuộn chảy vào, sao có thể chỉ một ngụm đã cắt đứt? Huống hồ nhà họ Tịch có tiền như vậy, đến người thay con gái ông ta chạy đến đây cũng xem thường bọn họ, này thì sao có thể nhẫn nhịn?

Lý Bổn Toàn lập tức một phen chụp đi: “Phi, một chút tiền này mà muốn đuổi chúng tôi đi, các người có tiền đuổi ăn xin à?”

Người chính là như vậy, lúc bạn có 100 tệ, bất ngờ có được khối tiền lớn 1000 tệ từ trên trời rơi xuống, nhưng một khi bạn biết vốn dĩ có thể có được 1 vạn, thậm chí là trăm vạn ngàn vạn, bạn sẽ cảm thấy 100 vạn ít đến đáng thương, mặc dù lúc này trong túi bạn chỉ có 100 tệ.

Tịch Lãng đã né tránh trước khi ông ta chụp được, lại chuyển tay về phía Tịch Mẫn Khanh, một loạt thao tác nước chảy mây trôi, phải gọi là lưu loát dứt khoát.

“Không cần thì thôi.”

Tịch Mẫn Khanh: .....Đây là cố ý đúng đi?