Sau khi ăn cơm tối, Tịch Lãng gửi tin nhắn cho Lý Thu Đình, nói cho cô về chuyện Trâu Na bị bệnh nan y.
Quả nhiên, rất nhiều người không tránh được vận mệnh đã định, bệnh của Trâu Na chính là do tác giả đã sớm định ra rồi.
Lý Thu Đình sau khi thoát khỏi gia đình kia liền xóa phương thức liên lạc với bọn họ, cô là hận, nhất là với Trâu Na, cô đã từng có bao nhiêu khát cầu tình thương của bà ta, bây giờ cô lại có bấy nhiêu hận, nhưng nghĩ đến trả thù cô lại không đưa ra được quyết định, vì thế dứt khoát trốn tránh không đối mặt.
Người nhà kia không biết Lý Thu Đình nghe được hai mẹ con nhà đó nói chuyện, cho nên cũng không biết cô đã biết chân tướng, chỉ cho rằng cô là vì đẩy mẹ ruột vào bệnh viện mới sợ hãi rời nhà trốn đi.
Trên thực tế, ngày đó Lý Thu Đình ở bệnh viện nhìn thấy Trâu Na nửa sống nửa chết xong thật sự sợ hãi tự trách, thẳng đến trước khi Tịch Lãng nói chân trước cho cô, cô vẫn luôn cho rằng Trâu Nha như vậy là do cô đẩy mới như vậy.
Thì ra bà ta có dáng vẻ như vậy, chủ yếu là vì bản thân bà ta có bệnh nguy kịch.
Biết được bà ta không sống được mấy tháng nữa, trong lòng Lý Thu Đình vừa vui sướиɠ vừa phức tạp, chỉ cảm thấy đây là báo ứng, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm lại khó hiểu mà thấy nặng nề, bản thân cô không biết mình là vui mừng hay khổ sổ.
Tịch Lãng nói xong đầu dây bên kia lâm vào trầm mặc.
Tịch Lãng cũng không làm phiền cô, cũng không có ý đồ can thiệp vào quyết bất cứ quyết định nào của cô, thẳng đến mấy phút trôi qua Lý Thu Đình mới lên tiếng.
Giọng nói khàn khàn nhưng rất kiên định.
“Em sẽ không trở về, cũng sẽ không gặp lại bà ta, cả đời này cũng không muốn gặp lại bà ta.”
“Cho dù bà ta chết em cũng sẽ không tha thứ cho bà ta, cả đời này sẽ không.”
Tịch Lãng chỉ đơn giản ừ một tiếng, thanh âm dịu dàng, phảng phất chỉ là một chuyện nhỏ rất bình thường.
“Anh không khuyên em sao?” Lý Thu Đình không xác định hỏi.
Người bình thường ở loại thời điểm này không phải sẽ khuyên “người ta sắp chế rồi còn so đo những chuyện đó làm gì”, hoặc là “buông ta cho bà ta cũng là buông ta cho chính mình” kiểu thế này sao?
“Tại sao phải khuyên,” Tịch Lãng hỏi ngược lại, “Người bị trộm đi 18 năm cuộc đời cũng không phải là anh, anh có tư cách gì mà khuyên?”
Lý Thu Đình rất vừa lòng, sau đó tâm của cô cũng được thả lỏng.
Chưa từng trải qua cái khổ của người khác, đừng khuyên người khác lương thiện.
Theo Tịch Lãng thấy, đây là quyết định của Lý Thu Đình, cô là người bị hại lớn nhất của âm mưu này sau 18 năm, cho nên bất luận là kẻ nào cũng không thể can thiệp vào quyết định của cô, càng đừng có khuyên cô buông xuống thù hận đi làm chuyện cô không muốn làm.
Nói trắng ra, cho dù Lý Thu Đình báo cảnh sát bắt Trâu Na bắt vào tù cũng là chuyện bình thường, Lý Thu Đình đã xem là nhân từ rồi.
Trên thế giới này nào có Bồ Tát nào sống, không buông xuống được mới là chuyện bình thường.
Đương nhiên, nếu như Lý Thu Đình lựa chọn quay về Trâu Na lần cuối cùng, Tịch Lãng cũng tỏ vẻ tôn trọng.
May mà, trở về một chuyến cũng rất mệt, không về thì tốt hơn.
“Anh ngược lại nghĩ rất thống suốt.”
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhưng tuyệt đối không có nghi ngờ.
Tịch Lãng quay đầu nhìn thấy Tịch Mẫn Khanh đứng sau lưng anh, có Tiểu 8 nhắc nhở, anh đương nhiên sớm biết người này đứng sau lưng anh.
“Tôi vẫn luôn rất tò mò, ngày hôm đó anh ruốt cuộc đã nói những gì với em ấy.” Mới có thể làm cho một cô gái đang trên bờ vực sụp đổ trong nháy mắt mà tỉnh táo lại, từ bỏ cuồng loạn.
Tịch Mẫn Khanh không nhịn được nghĩ, nếu như có một ngày hắn rơi vào tình thế như vậy, có phải cũng có người nói những lời khiến hắn tỉnh táo lại không?
Kỳ thật, Tịch Mẫn Khanh rất đồng tình với Lý Thu Đình, hắn cảm thấy cô rất giống bản thân mình, đều là tứ cố vô thân trên thế giới này.
Được hào môn nhận nuôi, trong mắt người ngoài cậu như thế là may nắm, có được giấc mơ mà người khác có mơ cũng không có được, nhưng, hắn luôn cảm thấy chính mình thực cô độc, không có bạn bè, không có người thân.
Đương nhiên, đã từng có một lần hắn cho rằng chính mình có người thân, nhưng cho dù hắn nỗ lực lại gần đến mức nào, lại không thể tiến lại gần bọn họ.
Lý Thu Đình cũng giống như hắn, trong 18 năm đã qua, bên cạnh cô rõ ràng là có nhiều người thân như vậy nhưng lại không có một người nào quan tâm yêu thương cô, cho nên cô vẫn luôn một mình chiến đấu hăng hái gian nan sinh tồn, hiện giờ không dễ gì mới tìm được cha mẹ ruột, kết quả cha mẹ ruột bất quá cũng chỉ là như vậy, cô vẫn là không có được tình thân và quan tâm mà cô muốn.....
Không đúng, cô không giống với hắn.
Tịch Mẫn Khanh nhìn Tịch Lãng được ánh hoàng hôn bao phủ trước mặt, cô có người quan tâm đến cô, cô không giống với hắn.
Tịch Lãng sau khi ăn xong đi dạo lung tung ở hậu viện rộng lớn nhà mình, lúc này đang ngồi trên xích đu lắc lư.
Bởi vì tứ chi quá dài, người Tịch Lãng ngồi trên xích đu chân lại đặt ở trên mặt đất, vì thế anh lắc lư hai chân phản phất như cái comba, cắm xuống đất xoay vòng tròn.
Xích đu này là xích đu của nữ chính, giả dạng là công chúa thật sự, Tịch Lãng một người đàn ông cao như vậy ngồi lên xích đu vốn dĩ hẳn là quái dị khôi hài, nhưng đại khái là vì Tịch Lãng có vẻ ngoài quá đẹp trai, lại có bộ dáng lười biếng của đại thiếu gia ăn chơi trác táng, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu vào người anh, nhất thời cảnh tượng này lại không quái dụ mà lại rất hài hòa, rất đẹp.
Tịch Mẫn Khanh bình tĩnh đứng phía sau anh, hắn vừa mới cảm thấy hình ảnh người này đưa lưng về phía hoàng hôn lại rất ấm áp, nhưng sau khi Tịch Lãng quay đầu, anh cong khóe miệng lên càng làm cho cảnh tượng này ấm áp đến tận đáy lòng.
Tịch Mẫn Khanh nhất thời có chút sửng sốt, thẳng đến khi Tịch Lãng vẫy tay với hắn, ý bảo hắn lại đó ngồi xuống bên cạnh anh.
Xích đu này là khi còn nhỏ Tịch Mộng đã thích, lúc nhỏ hắn chỉ có thể từ xa xa nhìn hai anh em chơi đùa, rất hâm mộ, không phải là hâm mộ có thể chơi xích đu, mà là hâm mộ bọn họ có thể là anh em chơi cùng nhau, nhưng hắn biết mình không giống hai người họ, huống hồ vốn dĩ Tịch đại thiếu chán ghét hắn sao có thể để hắn đυ.ng vào đồ của bọn họ?
Nhưng bây giờ, bầu không khí kỳ quái này, ánh hoàng hôn mờ ám, hai người đàn ông cùng ngồi lên xích đu.....
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó Tịch Mẫn Khanh lại không nhịn được mà lùi lại một bước: “Cảm ơn, không cần.”
Tịch Lãng: ???
Không ngồi thì không ngồi, cậu lùi lại một bước như vậy là có ý gì hả?
Tịch Lãng cũng không miễn cưỡng, nói ra thì cứ cảm thấy người này gần đây cứ trốn tránh anh, cũng không biết có phải là ảo giác không.
Đây không phải là chuyện tốt, Tịch Mẫn Khanh trốn tránh anh thì anh còn khai quật nội tâm hắn thế nào, làm sao biết được nguyên nhân hắn hắc hóa, còn ngăn cản thế nào?
Tịch Mẫn Khanh đột nhiên có chút hối hận đã đi theo đến đây, càng hối hận vừa nãy hắn đã tùy tiện mở miệng.
Ấm áp cái quỷ, hắn sao lại có thể quên, người này là đối với hắn......
Có điều trước khi Tịch Mẫn Khanh quay người rời đi, Tịch Lãng lên tiếng, anh cũng không ngờ Tịch Mẫn Khanh lại để tâm cái này, nhưng cũng không phải là cái gì cũng không thể hỏi.
Kỳ thật rắt đơn giản, Lý Thu Đình lại không ngốc, hơn nữa còn rất thông minh lý trí, nếu không cô sẽ không thể dưới hoàn cảnh gia đình như vậy mà có thể cứng rắn học xong cấp 3, lại sau khi biết được chân tướng có trật tự trù bị mà rời đi.
Cô chỉ là cảm thấy quá mức ấm ức, quá mức phẫn nộ.
Vốn dĩ đem ấm ức và hy vọng 18 năm tích lũy đều ký thác lên người cha mẹ ruột, không được yêu thương vì không phải là con ruột, hết thảy cực khổ đều tìm được lý do hợp lý, nhưng tìm được cha mẹ ruột rồi mới phát hiện vẫn không được yêu thương, cô không chỉ khát cầu được yêu thương quan tâm và ấm áp, ngược lại còn trơ mắt người trộm đi hết thảy của cô, làm sao mà cô không suy sụp được?
Cho nên cô hoàn toàn bị kích động, cô đi về hướng ác độc.
Nhưng cái mà Tịch Lãng làm, bất quá chỉ là nói với cô, kỳ thật cũng không có quan trọng như vậy, cô khát cầu tình thân cũng được mà được quan tâm yêu thương cũng thế kỳ thật cũng không có qua trọng đến như vậy.
Tịch Lãng chỉ là cho cô một giả thiết.
Giả thiết Lý Thu Đình cuồn loạn bức Tịch Mộng rời đi, kết quả sẽ như thế nào?
Kết quả cha mẹ cô sẽ càng thêm đau lòng áy náy với Tịch Mộng, sau đó sẽ tâm tâm niệm niệm.
Tương phản Lý Thu Đình ở trong lòng học chính là ác độc, lòng dạ âm u, xấu xí.....
Hai bên đối lập, một tuần hoàn ác tính, đến cuối cùng, một chút áy náy của Tịch Hạ Xuyên bọn họ, cũng sẽ dần dần dưới sự điên cuồng của cô mà mài mòn không còn chút nào, cuối cùng sẽ đổi thành oán giận.
Cô có được cái gì? Cô không chỉ sẽ đem cha mẹ an tâm thoải mái đẩy đến bên cạnh Tịch Mộng, cuối cùng sẽ là hai bàn tay trắng.
Lúc đó Lý Thu Đình khóc ở trước mặt Tịch Lãng hỏi anh, bọn họ không thích cô là vì cô không đủ ưu tú sao?
Dù sao Tịch Mộng xinh đẹp, ưu tú như vậy, cô ta cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, còn có một người bạn trai hoàn mỹ có tiền như vậy.
Tịch Lãng nói với cô không phải.
Người chân chính yêu thương bảo vệ cô, sẽ không vì cô không đủ ưu tú mà không yêu thương, mà người không yêu cô, cũng sẽ không vì cô có bao nhiêu ưu tú mà sẽ trở nên yêu thương cô, nhưng tuyệt đối sẽ vì cô trở nên ưu tú mà xem trọng cô, coi trọng cô, tôn trọng cô.
Vợ chồng Tịch Hạ Xuyên sở dĩ có thể thiên vị rõ ràng như vậy, không phải là vì phẫn nộ của Lý Thu Đình không đáng là gì so với họ à?
Tịch Lãng là có góc nhìn của Thượng Đế, cho nên dưới tình huống anh biết tình tiết cốt truyện, tất cả đều lấy nữ chính làm trung tâm, vợ chồng Tịch Hạ Xuyên có bao nhiêu tình cảm với nữ chính là do tác giả trói buộc.
Nhưng trừ ngoài những cái này thì sao? Hiện thực có lẽ cũng không đơn giản như vậy, ví dụ giả dụ Tịch Mộng không có một người bạn trai là tổng tài đế quốc thương nghiệp, vợ chồng Tịch Hạ Xuyên còn sẽ không màng tất cả mà bảo vệ Tịch Mộng không? Nếu như phía sau Lý Thu Đình đồng dạng cũng có người bạn trai tổng tài như vậy, bọn họ sẽ làm như không thấy phẫn nộ và uy hϊếp của cô?
Vứt bỏ hết những giả dụ này, hiện thực chính là Lý Thu Đình dù có ưu tú hay không, cô cũng không nhận được tình thân từ vợ chồng Tịch Hạ Xuyên.
Cho nên đơn giản làm thiên kim phú hào không tốt hơn à?
Phú bà nho nhỏ không cần làm gì tiền đã đến tay, muốn mua cái gì thì mua cái đó, muốn học cái gì thì học cái đó, muốn nhìn thế giới bao lớn thì nhìn bấy nhiêu, còn hơn là điên cuồng tranh giành những thứ không thực tế thì tốt hơn gấp trăm lần?
Cho nên Lý Thu Đình nghĩ thông suốt, một chút đã nghĩ thông.
Kỳ thật Tịch Lãng không biết, sự xuất hiện của anh đã đánh sâu vào lòng Lý Thu Đình, cho nên anh nói, cô mới nguyện ý lắng nghe, cũng mới nguyện ý tin tưởng.
Tịch Mẫn Khanh ngơ ngẩn nhìn Tịch Lãng, mây đen trong lòng đột nhiên được tản đi, thông suốt.
Tịch Lãng nói xong liền phát hiện Tịch Mẫn Khanh đang trố mắt nhìn anh, cũng không biết là câu nào anh nói đi vào lòng hắn, Tịch Lãng đáy mắt Tịch Mẫn Khanh dưới hoàng hôn trở nên sáng lên, giống như là vấn đề bối rối lâu này đột nhiên được giải quyết, lập tức trở nên thông suốt.
Tịch Lãng đang nghi hoặc, lại nghe Tiểu 8 thông báo tiến độ hắc hóa, mấy chốt là rõ ràng Tịch Mẫn Khanh là biểu tình thông suốt, nhưng tiến độ hắc hóa lại tăng.
[Tiến độ hắc hóa 27%.....31%......36%......]
[Ký chủ ký chủ, có chuyện gì vậy] Tiểu 8 ngơ ngác.
Tịch Lãng cũng ngơ ngác? Lại xảy ra chuyện gì vậy?
“Tịch Mẫn Khanh?”
Thịch Lãng nghi hoặc lên tiếng, Tịch Mẫn Khanh lúc này mới một lần nữa nhìn về phía Tịch Lãng: “Anh nói đúng.”
Tịch Lãng im lặng, cậu nói đi chứ, câu nào nói đúng, lần sau sẽ kiên quyết không nói nữa.
Chỉ nghe thấy Tịch Mẫn Khanh nói tiếp: “Là anh thay đổi, hay là trước kia tôi căn bản không hiểu anh?”
“Có thể là đều có.”
Tịch Lãng buồn bã nói, trong lòng lại còn đang suy nghĩ rốt cuộc vừa nãy câu nào chạm được vào nội tâm Tịch Mẫn Khanh.
Tịch Mẫn Khanh lại quay người rời đi.
Người chưa bao giờ xem hắn là người thân, lại sao có thể vì hắn đủ ưu tú, hiểu chuyện, nghĩ cách lấy lòng, không oán không giận trả giá........thì nguyện ý phân cho hắn cho dù là chỉ một chút quan tâm yêu thương chứ? Đó vốn dĩ là không phải thuộc về hắn.
[Tiến độ hắc hóa 40%.]
Tịch Lãng: ......
Khó làm nha.