Tuy rằng giá trị hắc hóa của Tiết Thư Dư gần 95%, nhưng chỉ số này vẫn nằm trong mức độ cảnh báo nguy hiểm, chỉ cần Tiết Thư Dư hơi dao động nhẹ, chỉ số liền đạt tới mức tối đa.
Giá trị hắc hóa từ đầu vượt qua 70% đều thuộc nhiệm vụ cấp S, chưa bắt đầu đã nhận kết quả thất bại, đây quả thật là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn. Lúc trước Cố Vọng Bạch thường dùng thủ đoạn cứng mềm buộc chặt, trước là làm cho giá trị hắc hóa của nữ chính tăng lên một ít, sau đó là giảm xuống một cách nhanh chóng, nhưng áp dụng thủ đoạn đó trên người Tiết Thư Dư là cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ còn 5% là nhiệm vụ hoàn toàn thất bại.
Ngay lúc Cố Vọng Bạch đang khổ sở suy nghĩ biện pháp, thì nghe được lời nói lạnh lùng không chút tình cảm của Tiết Thư Dư: “Cô là ai?”
Cố Vọng Bạch giọng nói dịu dàng, lời lẽ chính trực: “Một người hảo tâm không muốn lộ danh tính”.
“Người hảo tâm?” Tiết Thư Dư cười lạnh, “Muốn gì?”
Thẳng thắn một cách đơn giản mà thô bạo.
Nhìn vào đôi mắt của nàng, Cố Vọng Bạch ẩn ẩn cảm giác câu trả lời của chính mình sắp nói ra sẽ ẩn chứa nguy cơ cực lớn.
Hiện tại không phải là lúc nhắc đến sự việc hôm qua.
“Tới xem cô…”
Không đợi Cố Vọng Bạch nói xong, giá trị hắc hóa vừa ổn định ở mức 95% nay lại tăng lên một bậc.
Quả nhiên vẫn là nói sai, chỉ sợ hiện tại Tiết Thư Dư đều chẳng muốn nghe bất cứ lời nói nào.
Theo bình thường mà lý giải, sau khi Tiết Thư Dư trọng sinh đối với Tạ Hi Quân từng ngược đãi nàng sẽ vô cùng oán hận, đây là phản ứng tự nhiên của một người bình thường…
Kết hợp với tình tiết của cốt truyện, trong nhất thời Cố Vọng Bạch cảm thấy chính mình đã tìm được cách giải quyết. Cố Vọng Bạch quyết định đánh cuộc một lần, cách giải quyết không tính là cao siêu gì, đây chính là tìm đường sống trong cái chết.
“Tiết tiểu thư, trước đây chúng ta đã gặp nhau” Cố Vọng Bạch đưa bàn tay trắng nõn của mình ra để thực hiện phép tắc chào hỏi, “Tôi đến đây để chúc mừng Tiết tiểu thư chia tay với Tạ tổng”.
Nhắc đến tên “Tạ tổng”, đồng tử cô gái trước mặt hơi hẹp lại, đồng nghĩa với giá trị hắc hóa đang đạt tới mức độ cảnh báo nguy hiểm, giá trị tăng lên hai bật.
Giọng nói của Tiết Thư Dư hơi trầm xuống: “Cô làm sao biết được quan hệ giữa tôi và Tạ tổng?”.
“Tạ tổng và tôi có một chút quen biết, chuyện của cô tôi đều rõ ràng”. Tầm mắt Cố Vọng Bạch rơi ở một gốc chăn, nàng cảm thấy nơi đó còn đọng lại một ít vết máu, đôi mày nhíu lại, nhưng nàng vẫn không nói lời nào.
Kỳ thật lời này đều là để lừa Tiết Thư Dư, nàng cùng Tạ Hi Quân không hề quen biết nhưng chuyện Tạ Hi Quân nuôi dưỡng chim hoàng yến thì mọi người đều biết, nói như vậy cũng không được gọi là lừa dối.
“Ra là vậy, vậy cô cũng biết ta cũng không phải là bạn gái của Tạ tổng, mà là…” Tiết Thư Dư nắm chặt tay lại thành quyền, giọng nói cũng ngày càng trần xuống, tràn đầy xấu hổ cùng giận dữ: “Cô biết tôi là dạng người gì.”
Thật may mắn, giá trị hắc hóa không có tăng lên.
Cố Vọng Bạch vừa vui vẻ không được bao lâu, tiếng chuông cảnh báo trong đầu không ngừng vang lên, giá trị hắc hóa lúc này đạt tới 99!.
“Cô hiện tại tới tìm tôi, nếu cô vẫn có tâm tư kia, cô vẫn là nên từ bỏ”. Tiết Thu Dư giọng nói lạnh như băng, dáng vẻ cự tuyệt cách người ngàn dặm: “Alpha mấy người đều cho rằng có được những đồng tiền dơ bẩn liền có thể tùy tiện sắp đặt người khác sao?”.
Thì ra chính vì nguyên nhân này mà giá trị hắc hóa mới đạt đến đỉnh điểm, Cố Vọng Bạch vừa định mở miệng, ngay lúc này y tá kiểm tra phòng tiến vào, dừng lại ở cạnh giường của Tiết Thư Dư.
Cố Vọng Bạch nhanh chóng nhường chỗ cho y tá, xoay người rời đi.
Y tá kiểm tra huyết áp của Tiết Thư Dư, quay đầu lại nhìn liền nhận ra Cố Vọng Bạch, biểu tình hơi khẩn trương: “Bệnh nhân kia, chính là người nhà của cô sao?”
“Tôi không có người nhà”.
“Vậy…” Y tá nhớ đến dáng Cố Vọng Bạch, nàng đương nhiên biết Cố Vọng Bạch chính là người nào, tối hôm qua nàng nghe chị em khoa cấp cứu nói có tiếp nhận hai bệnh nhân, một trong số đó chính là người bị va chạm, người còn lại chính là kẻ xui xẻo đi nhảy lầu làm liên lụy đến người ta. Hiện tại nhìn Tiết Thư Dư, không phải chính là kẻ xui xẻo đi nhảy lầu thì là ai nữa?
Y tá đè thấp giọng nói, cảm thấy vẫn nên nói rõ cho Tiết Thư Dư biết mọi chuyện: “Vị bệnh nhân này, cô tối hôm qua nhảy lầu, đυ.ng trúng một người, cô còn nhớ rõ việc đó không?
Tiết Thư Dư không một chút ấn tượng, dưới nhắc nhở của y tá nàng cố gắng nhớ lại, nếu không phải có một người đỡ lấy nàng, làm giảm tốc độ rơi xuống, nàng hiện tại không đơn giản chỉ là xây xác nhẹ.
Nhìn biểu cảm của y tá, nàng nhìn về phía Cố Vọng Bạch, giọng điệu vẫn là lãnh đạm không chút tình cảm: “Người xui xẻo bị tôi đυ.ng trúng không phải là nàng đó chứ?”
Y tá gật đầu.
“Đây là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ không trốn tránh” Tiết Thư Dư trầm giọng nói.
Nàng biểu tình hòa hoãn hơn đôi chút, thì ra cô gái này chính vì chuyện này mà đến nhưng cô gái này là người bị hại, đến lâu như vậy cũng không nhắc gì đến chuyện hôm qua, ngược lại còn vì hiểu lầm của chính mình mà nhận lấy sắc mặt không tốt từ chính mình, Tiết Thư Dư trong lòng có chút e ngại.
Lúc này, Tiết Thu Dư nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng: đêm qua nàng cùng Tạ Hi Quân cãi nhau một trận, theo tính cách Tạ Hi Quân, nhất định sẽ khóa lại thẻ ngân hàng của nàng, dùng mọi thủ đoạn bức nàng quay trở về rồi lại tiếp tục nhục mạ nàng, Tạ Hi Quân chính là như vậy luôn dùng thủ đoạn như vậy để khống chế người khác, đùa bỡn, biến người khác trở thành niềm vui của mình.
Nàng hiện tại một xu đều chẳng còn, tiền thuốc men cùng tiền bồi thường phải giải quyết như thế nào?”
Sắc mặt Tiết Thư Dư trắng bệch như tờ giấy.