Mọi người xung quanh hỗ trợ gọi xe cứu thương, tiếng xe cứu thương vang lên inh ổi, đầu óc của Cố Vọng Bạch đã tỉnh táo trở lại, mặc dù nàng đã thanh tỉnh, nhưng vẫn không thể động đậy.
Làm nhiệm vụ lâu như vậy, tố chất thân thể của Cố Vọng Bạch vẫn vượt trên người bình thường, Bị một người từ trên lầu rơi xuống chạm vào cũng không xảy ra vấn đề gì, chỉ là cánh tay bị trầy da một chút.
Bất quá cô gái kia thì…
Cố Vọng Bạch nhìn cô gái trước mặt, cùng lúc đó cả hai mặt đối mặt với nhau, cô gái này tuổi tác không quá 20, đúng là tuổi trẻ bồng bột, tuy rằng trên mặt dính ít bụi cát cùng vết máu, nhưng vẫn có thể thấy được làn da trắng mịn như gốm sứ, lông mày mỏng dài mị hoặc, cánh mũi cao cùng đôi môi nho nhỏ, giống như một con thỏ nhỏ yếu đuối, không sức chống cự mặc người đối xử.
Tuy rằng cô gái đang nhắm nghiền đôi mắt, nhưng Cố Vọng Bạch có thể tưởng tượng đến cô gái có đuôi mắt phượng, không nhìn ra hỷ nộ ái ố làm người si mê ngắm nhìn.
Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở: “Ký chủ, cô gái này chính là Tiết Thư Dư”.
Không đợi Cố Vọng Bạch kịp suy nghĩ, nhân viên y tế đã đem Cố Vọng Bạch cùng Tiết Thư Dư đang hôn mê bất tỉnh nâng lên xe.
Cố Vọng Bạch sẽ không bỏ qua nhiệm vụ cùng thời gian ở chung với Tiết Thư Dư đặc biệt là đối với một cô gái có diện mạo cực kỳ đẹp như vậy, Cố Vọng Bạch cảm thấy thật vui vẻ khi tiếp nhận nhiệm vụ. Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, trong khoảng thời gian cả hai người ở trong bệnh viện đây chính là một cơ hội tuyệt vời.
Cố Vọng Bạch híp mắt nhìn Tiết Thư Dư cong môi cười nhẹ, nhưng mọi chuyện thường không toại lòng người, lúc này âm thanh hệ thống truyền đến: “Do tiến hành đo lường cùng kiểm tra, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến ký chủ nên hệ thống bắt buộc cưỡng chế ký chủ đi vào trạng thái ngủ đông”.
Ý thức của Cố Vọng Bạch ngày càng mơ hồ, nàng trong lòng thầm thề: Chờ sau khi nàng tỉnh lại, xem nàng làm thế nào xử lý chuyện tốt mà hệ thống tạo ra!
Thời điểm Cố Vọng Bạch tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, nàng ngốc nghếch từ trên giường bệnh ngồi dậy, gỡ bỏ ống truyền dịch trên cánh tay.
Đây là phòng bệnh dành cho khách vip, trong phòng có điều hòa, tivi, tủ lạnh, sô pha và đầy đủ những vật dụng sinh hoạt thường ngày, đương nhiên không phải người bình thường nào cũng có thể lưu trú tại đây.
Nàng xuyên vào thân thể nguyên chủ, thật tế nguyên chủ có địa vị như thế nào trong xã hội?
Cố Vọng Bạch liên hệ với hệ thống muốn tìm hiểu kỹ càng những mối quan hệ của nguyên chủ, nhưng hệ thống vẫn không đáp lại nàng, nguyên nhân có lẽ là do đêm qua hệ thống tiến hành cưỡng chế, làm nàng lâm vào trạng thái ngủ đông.
Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình tìm ra đáp án.
Cố Vọng Bạch tìm kiếm di động, bên trong nhật ký điện thoại hiển thị cuộc gọi đi của người mang tên “Nhóc Thanh”, thời gian là hơn 10 giờ khuya hôm qua, cũng chính là thời điểm nàng bị cưỡng chế ngủ đông, nguyên nhân có lẽ là do nhân viên y tế đã lấy điện thoại của nàng thực hiện cuộc gọi, Người này cùng nàng có quan hệ không nhỏ.
Tắt màn hình điện thoại
Ngay lúc Cố Vọng Bạch đặt điện thoại lên cạnh bàn đầu giường, một cô gái khoảng 15-16 tuổi vội vàng đi đến, cô gái vừa thấy Cố Vọng Bạch ngồi trên giường, liền vui vẻ gọi một tiếng “Chị!”
“Em là…”
Cô gái trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm lo lắng: “Chị! Chị không nhận ra em, em chính là nhóc Thanh”.
Cùng lúc đó ký ức của nguyên chủ từ từ đi vào não bộ, khi Cố Vọng Bạch hiểu rõ mọi chuyện ánh mắt trở nên sáng ngời, những mối quan hệ xoay quanh nguyên chủ lần lượt được phơi bày một cách rõ ràng, rành mạch.
Người trước mặt chính là em ruột của nguyên chủ, tên gọi đầy đủ là Cố Lưu Thanh cũng chính là người thân duy nhất trên đời của nguyên chủ.
Hai năm trước, vợ chồng Cố gia qua đời vì tai nạn giao thông, khi đó Cố Lưu Thanh còn chưa học đến lớp 10, bản thân nguyên chủ cũng rất khó khăn để tốt nghiệp đại học. Sau khi biết được tin dữ, nàng vội vàng tiếp quản tập đoàn Thiên Khải do cha mẹ để lại, dùng những thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn áp xuống những nghi ngờ từ mọi phía hướng đến nàng, trong thế giới kinh doanh dần xuất hiện một doanh nhân mới.
“Nhóc Thanh”. Cố Vọng Bạch sờ đầu Cố Lưu Thanh, dùng lời nói dịu dàng nhất để dụ dỗ trẻ nhỏ “Chị nhớ ngày hôm qua còn có một người cùng chị nhập viện, cô gái đó hiện đang ở đâu, em có biết không?”
“Chị kia hả?” Cố Lưu Thanh bĩu môi, vẻ mặt không vui “Ai mà biết chị đó ở đâu?”.
Nhìn dáng vẻ này hẳn là đã biết.
Nếu đã biết, mọi việc liền dễ giải quyết.
Nói như thế nào Cố Lưu Thanh cũng là một đứa trẻ mười mấy tuổi, sao có thể qua mặt được nàng, trải qua mấy năm làm nhiệm vụ nàng sớm đã trở thành một lão hồ ly tinh?.
Cố Vọng Bạch vẫn im lặng nhìn đứa nhỏ trước mặt, Cố Lưu Thanh chịu không nổi ánh nhìn của Cố Vọng Bạch đành buộc miệng nói ra, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc từ Cố Lưu Thanh, Cố Vọng Bạch chạy như bay đến phòng bệnh của Tiết Thư Dư.