Gió lạnh phơ phất, xen lẫn hương hoa cỏ dại thoang thoảng trong không khí, còn mang theo hơi nước ướŧ áŧ.
Ôn Như Thị thật không ngờ, cái Thẩm Văn Hãn gọi là dẫn cô đi chơi, chính là đến chỗ vũng nước nhỏ đến không thể nhỏ hơn này để câu cá. Cô cũng ngượng ngùng nghe anh xưng là hồ nước.
“Người sống trên núi không có hoạt động giải trí gì, lúc không có chuyện gì để làm, chính là đi săn hoặc câu cá.” Thẩm Văn Hãn quay đầu cố ý nhìn chân Ôn Như Thị, đuôi mắt hơi xếch lên, trong đôi mắt đen nhánh có chút khoái ý khi ý nghĩ được như ý, “Dù sao chân của cô cũng không thể đi xa, còn không bằng ngồi chỗ này dưỡng chút tính nhẫn nại.”
Anh chính là muốn nhìn xem, người phụ nữ táo bạo này có thể ngồi bên bờ sông bao lâu. Không ai, anh là cố ý chọn chỗ này, cố ý xuyên tạc mẹ Trầm giao cho.
Anh không muốn mang cô đi du sơn ngoạn thủy, càng không muốn mang Ôn Như Thị đến nơi xinh đẹp nhất trên ngọn núi này.
Qua thôn họ Trầm đi lên trên thêm chút nữa, gần vị trí đỉnh núi có một thung lũng, bên trong là cả một rừng đào.
Mùa này đúng là mùa hoa đào đua nở, bước vào cửa thung lũng, khắp đồi là màu hồng của hoa, tựa như ráng đỏ, đẹp phảng phất như sẽ làm bị thương mắt người.
Đó là nơi anh vô số lần ảo tưởng, một ngày kia có thể dẫn vợ người mà mình yêu sâu đậm cùng nhau đặt chân đến. Cô làm bẩn hôn nhân của anh, nhưng là, anh không thể chịu được cô làm bẩn thánh địa trong lòng mình.
Ôn Như Thị không phản bác, cũng không phản ứng đến khıêυ khí©h trong lời nói của anh. Cúi đầu chọn giun trong lọ đựng mồi, lấy một đoạn móc vào lưỡi câu, cô vẻ mặt nhàn nhạt cầm cần câu lên. Cổ tay phải ra sức vung một cái, dây câu liền bắn ra phía xa xa.
“Tuy rằng tính tình của em không tốt, nhưng anh làm sao mà biết em đến cùng có thích câu cá hay không,” cô chọn một khối tảng đá bằng phẳng rồi ngồi xuống bên hồ, từ từ tiếp tục nói, “Anh đó, mang theo thành kiến nhìn người, nông cạn y như trông mặt mà bắt hình dong.”
Trằn trọc qua một trăm thế giới, liền ngay cả chính Ôn Như Thị cũng không biết hiện tại cô đến cùng còn có gì là sẽ không, càng thêm chưa nói tới, có hạng mục hoạt động nào mà cô không thích.
Thẩm Văn Hãn khıêυ khí©h căn bản không có chọc đến chỗ đau của Ôn Như Thị, ở trong mắt cô, ngược lại thành nhóc con ngạo kiều giận dỗi tức thời.
Cuộc đời mà, thật sự là tịch mịch như tuyết.
Gió nhẹ trên núi từ từ nhẹ phất qua cái trán sáng bóng của Ôn Như Thị, tóc mai cũng nhẹ bay theo gió động.
Thẩm Văn Hãn có chút thất vọng thu lại tầm mắt. Anh không rõ, sao cô có thể bình an vui vẻ ngồi bên hồ theo anh thả câu như vậy, không chỉ không có biểu hiện ra chút xíu phiền chán, thậm chí ngay cả dáng ngồi đều vẫn tao nhã như cũ.
“A, lại câu được một con.” Ôn Như Thị bỗng thu cần.
Một đuôi cá chép thật dài bị kéo lên khỏi mặt nước, thân cá mang theo giọt nước tựa như trân châu, dồn dập rơi xuống sóng gợn lăn tăn mặt hồ.
Cô cao hứng quay đầu, cầm con cá đang giãy dụa cười đến tươi ngọt, “Buổi tối có thể làm cá kho rồi!” Con ngươi trong suốt động lòng người.
Nhìn người phụ nữ đang vui vẻ, trong lòng Thẩm Văn Hãn nhịn không được toát ra một ý niệm. Có lẽ, cô cũng không hư như trong tưởng tượng của anh, có lẽ cứ như vậy ở chung xuống dưới, có một ngày, anh cũng sẽ thật sự chấp nhận sự thật đáng sợ cô là vợ anh.
Thẩm Văn Hãn bị ý niệm đột nhiên nảy ra của mình dọa sợ.
Anh miễn cưỡng dời tầm mắt, đặt ánh mắt mình lên trên cần câu trong tay, quỷ thần xui khiến mở miệng thấp giọng nói: “Nói như là cô biết làm vậy.”
Một gương mặt trắng nõn sạch sẽ bỗng dưng đến gần trước mặt anh, Thẩm Văn Hãn tốn rất nhiều sức lực mới nhịn xuống không tát bay cô.
Ôn Như Thị dù bận vẫn nhàn nhã nhìn đôi mắt trợn to của anh, khóe miệng chậm rãi gợi lên một độ cong, trong mắt tất cả tràn đầy đều là chế nhạo: “A, hóa ra anh muốn một người vợ rửa tay làm canh cho anh.”
Cô ung dung thong thả lùi lại, ngồi trở lại chỗ, “Nếu muốn thì cứ nói sớm, làm gì trốn trốn tránh tránh làm người ta phải đi đoán tâm tư của anh chứ.”
Không thấy lỗ tai Thẩm Văn Hãn ửng đỏ, Ôn Như Thị trái lại tự lấy cá chép ra khỏi móc câu, ném vào cái thùng nhỏ bên cạnh, bỗng chuyển lời, nhìn có chút hả hê buồn bã nói: “Đáng tiếc, em chỉ nấu cơm cho người mình thích.”
Cô nghiêng đầu nhếch lông mày với Thẩm Văn Hãn đang ngây ngẩn cả người, vẫn là nụ cười ôn nhu, trong mắt lại đầy là ý cười khıêυ khí©h, “Muốn ăn đồ ăn em làm đấy, phải lấy ra chút công phu, hờ hững như vậy không được đâu. Có bản lĩnh khiến em một lòng thích anh, cam tâm tình nguyện xuống bếp vì anh đi.”
“Ai mà thèm!” Thẩm Văn Hãn tức giận quát to, người phụ nữ không biết xấu hổ, thích? Thích cái rắm!
Đầu anh nhất định là bị nước vào mới có thể bị mê tâm hồn, trong một thoáng vừa rồi, đột nhiên cảm giác được cô cũng ngay thẳng đáng yêu!
Anh căn bản không nên cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện.
Không có chọc giận Ôn Như Thị, ngược lại lại bị lời của cô chọc một bụng khí, Thẩm Văn Hãn sâu sắc cảm thấy hôm nay dẫn cô đi câu cá là một sai lầm, một sai lầm nghiêm trọng!
Anh nên để người phụ nữ không biết trời cao đất rộng này ở nhà, cho dù có bị mẹ đánh chết cũng không cho cô ra cửa.
Ôn Như Thị mặc dù không biết trong lòng ăn rốt cục đang nghĩ gì, nhưng nhìn mặt anh hồng hồng trắng trắng biến sắc liên tục cũng có thể đoán được mấy phần. Cô vui vẻ một lần nữa quăng dây câu lại vào trong nước, đoan đoan chính chính ngồi ổn, chờ một con cá lớn chui đầu vào lưới.
Có điều, không quá bao lâu, Ôn Như Thị liền lọt vào báo ứng.
Cô lại một lần nữa đưa tay gãi cánh tay lộ ra bên ngoài, trên da thịt mềm nhẵn sưng lên mấy cái bao.
Trong núi muỗi rất nhiều, tựa hồ là đột nhiên phát hiện nơi này có một kho máu nhân thể mùi vị không tệ, ong ong ong hô hoán bạn bè ở xung quanh tụ tập lên người cô.
Thân thể của chính Ôn Như Thị là không chiêu muỗi, nhưng cô không biết cái xác hiện tại này không chỉ được muỗi yêu thích, còn là một thể chất mẫn cảm.
Người khác bị muỗi đốt, nhiều lắm chỉ có một cái bao nhỏ, hơn nữa không qua bao lâu sẽ mất. Nhưng cô là bị cắn một cái sẽ sưng một cái bao to cỡ đồng tiền, vừa đỏ vừa sưng nửa ngày cũng không có dấu hiệu biến mất.
Cả cánh tay cô, hiện tại gần như đều sắp sưng thành mảng, tiếp tục như vậy nữa, cô hoài nghi buổi tối cô trở lại nhà họ Trầm, sẽ trở nên béo thêm một vòng.
Đừng nói Thẩm Văn Hãn sẽ không thích, liền ngay cả chính cô cũng không thích Ôn Như Thị sưng thành mập mạp.
Loại chuyện quan trọng này, trong tài liệu làm sao có thể không ghi lại đây!? Sớm biết, cô cũng có thể chuẩn bị chút nước hoa phòng muỗi rồi.
Ôn Như Thị phất phất tay, quăng muỗi hoa lại muốn đến gần ra, khóc không ra nước mắt nhìn về phía Thẩm Văn Hãn cầu cứu: “Thân ái, chúng ta trở về đi.”
“Đừng gọi loạn, chúng ta không quen.” Tựa như lão tăng nhập định vậy, Thẩm Văn Hãn ngay cả liếc cũng không liếc cô một cái, anh đã miễn dịch đối ngôn luận nhàm chán thường xuất hiện của cô.
Anh cũng không dám tưởng tượng, nếu bản thân đồng ý tiếng ‘thân ái’ này của cô, tiếp theo còn không biết có bao nhiêu lời nói khiến người ta tức chết đang đợi anh.
Duy nhất cảm thấy may mắn chính là, cô nói chuyện không lại ác độc như trước. Ít nhất, cô cũng đang cố gắng hướng về phương diện tốt.
Thẩm Văn Hãn bi ai cảm thấy, cả ngày đối mặt với Ôn Như Thị càn quấy, ranh giới cuối cùng của anh đã giáng xuống ngày càng thấp.
“Em không muốn câu.” Trong giọng nói của Ôn Như Thị đều đã xuất hiện nức nở, tiểu nữ nhân co được giãn được, chỉ cần không bị hủy dung, ngẫu nhiên phục nhuyễn được cho là cái gì, “Muỗi nhiều lắm, thân ái, chúng ta về nhà đi.”
Nghe ra khác thường trong giọng nói của cô, Thẩm Văn Hãn cuối cùng từ bi quay đầu nhìn cô một cái, nhiệt tình khuyên nhủ: “Làm người nên làm đến nơi đến chốn, đã ra ngoài, còn chưa đến thời gian định trước, làm sao có thể cứ vậy bỏ dở giữa chừng đâu.”
Đây chính là lời mà anh suy nghĩ cả một buổi sáng, hiện tại rốt cục có thể thuận lợi nói ra, trước mặt cô, không chút khách khí ném lên mặt cô!
Anh thật là không ngừng có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười to. Người phụ nữ chết tiệt, cô cũng có hôm nay!
Ôn Như Thị nghẹn lời, nổi giận.
Cô vốn có thể dùng phương pháp tốt hơn, ví dụ như kéo quần áo anh nũng nịu, rơi xuống mấy giọt nước mắt như hoa đào gặp mưa.
Càng là người đàn ông tính cách quật cường, càng là chịu được trò này, đây là một kinh nghiệm mà Ôn Như Thị rất thấu hiểu. Muốn luận kỹ thật diễn, tất cả người chấp hành trong công ty, Ôn Như Thị cô nhận thứ hai, tuyệt đối sẽ không có người dám nhận số một!
Chỉ cần cô muốn buông dáng người diễn trò, phượng hoàng nam trong mắt chưa có vợ này sớm hay muộn cũng sẽ là về tôi dưới váy cô. Nhưng, cô chính là nhìn không được tên quê mùa chết tiệt trang bức một bộ nghĩa chính ngôn từ…
Tình yêu dùng kỹ thuật diễn đến lấy được còn gọi gì là tình yêu, muốn chơi liền đùa thật! Sáu mươi năm nha, cũng đủ cô làm người đàn ông kiêu ngạo tự phụ này yêu mình.
Yêu nhau gϊếŧ nhau thôi, cô quyết định! Nếu là yêu nhau gϊếŧ nhau, vậy cô không dễ chịu, anh cũng đừng hy vọng có thể trôi qua một ngày thoải mái.
“Anh thích đi hay không kệ anh, dù sao em muốn đi về!” Ném cần câu xuống đất, Ôn Như Thị khí thế dâng trào, xoay người liền đi về.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Thẩm Văn Hãn bật người dậy, anh thật sự là mắt mù mới cho rằng cô có lòng hối cải, “Nhặt cần câu lên.”
Giọng anh lạnh lẽo, một đôi con ngươi đen thâm thúy nhìn chằm chằm Ôn Như Thị, phảng phát như có ngọn lửa giận đang nhảy nhảy.
Giống như nếu cô thật sự dám làm trái lời anh, ngay một giây sau, anh sẽ không chút lưu tình vứt cô vào trong hồ.
Ôn Như Thị ngẩn ngơ, đây mới thật sự là Thẩm Văn Hãn, chút ôn hòa, thâm tình, kiên nghị hình dung trên văn bản kia đều không có chân chính thuật lại bản chất u ám của anh.
Cũng đúng, nếu như không phải là vốn có khuynh hướng u ám, Thẩm Văn Hãn cuối cùng làm sao có thể hắc hóa đến trạng thái thành một tên biếи ŧɦái, làm ra việc bức chết nam chính, nhốt nữ chính đây.
Ôn Như Thị cụp mắt, từng bước một đi về phía cần câu, hai tay chậm rãi nhặt cần câu bị ném xuống đất lên.
Ngước mắt nhìn khuôn mặt chậm rãi nhu hòa xuống của Thẩm Văn Hãn, cô bỗng nhấc tay, đặt ngang cần câu, uốn gối, hai tay mạnh ép xuống!
“Lạch cạch –” cần câu bị gãy thành hai đoạn.
Ôn Như Thị phách lối ném hàng hỏng vào trong hồ, hếch mặt lên cao ngạo nói với Thẩm Văn Hãn đang xiết chặt nắm tay, biến sắc mặt: “Nếu anh dám đánh em, em sẽ nói cho ba mẹ anh biết, tiền thuốc men của Thẩm Văn Duệ, từ hôm nay trở đi, không cần trả lại!”