Ngày hôm sau, đợi trời đã sáng choang, Ôn Như Thị mới từ trong chăn ấm tỉnh lại.
Trên gối đầu còn lưu lại hơi thở của đàn ông, cô thỏa mãn duỗi thắt lưng, lúc này mới phát hiện không biết đang là mấy giờ, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình cô.
Ôn Như Thị xoay người ngồi dậy, nhân viên tốt nên giờ giờ phút phút nhớ kỹ sứ mạng của mình, kiên trì không tha, không ngại phiền toái ngày ngày đêm đêm ở trước mặt nam phụ xoát cảm giác tồn tại.
Khẽ hát, mang quần áo ra bày từng cái từng cái lên giường, Ôn Như Thị trái nhìn phải nhìn, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi eo màu hồng phấn, cổ tay áo cùng vạt áo là những bông hoa mai nông sâu màu hồng nhạt được chạm rỗng thủ công.
Lại hợp với một chiếc quần dài nhạt thì càng thêm lịch sự tao nhã.
Thay quần áo, Ôn Như Thị buộc tóc lên thành một cái đuôi ngựa thanh tú, lộ ra một lớp ren mỏng màu hồng phấn trên cổ áo, chiếu chiếu với chiếc gương tròn nhỏ trên bức tường cũ.
Rất tốt, nhiều hơn một phần xinh đẹp, thiếu một phần khí thế hùng hổ dọa người.
“Hiểu Lăng à, sao cháu đến đây,” đang muốn mở cửa đi ra ngoài, Ôn Như Thị chợt nghe ngoài phòng vang lên tiếng thăm hỏi cao hứng của mẹ Trầm, “Ăn sáng chưa? Hôm nay thím làm hơi nhiều chút, mau qua đây ngồi chung.”
Tần Hiểu Lăng đỏ mặt, vừa nghĩ đến qua hôm nay Thẩm Văn Hãn lại muốn đi, cô ta liền cả đêm ngủ không ngon. Ở nhà nín nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhịn không được sớm qua đây, nhưng là vừa thấy mẹ Trầm nhiệt tình như vậy, cô ta lại có chút xấu hổ.
Thích như thế nào đi chăng nữa, anh hai Thẩm cũng đã kết hôn rồi.
Cô ta chưa kịp mở miệng từ chối, Ôn Như Thị đã đẩy cửa đi ra ngoài: “Mẹ, rửa mặt ở đâu vậy ạ?”
Vừa thấy là con dâu không dễ chung đυ.ng của mình hỏi, còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng mềm mỏng, mẹ Trầm liền vội vàng xoay người dẫn cô đi sang bên kia, vừa đi ngoài miệng còn vừa khách khí nói: “Tên nhóc xấu xa kia sáng sớm cũng không biết chạy đi đâu, cũng không bưng nước rửa mặt vào trong phòng cho vợ.”
“Đều là người một nhà, đâu cần nói mấy cái đó.” Cô nhếch miệng, thuận miệng thay ‘nhóc xấu xa’ nhà mình giải vây.
Làm mẹ chính là như vậy, con của mình mình có thể nói xấu, nhưng nếu là người khác cũng phụ họa theo, cho dù là vợ của con mình cũng sẽ không thích.
Ôn Như Thị quay đầu nhìn Tần Hiểu Lăng đang lúng túng đứng yên tại chỗ, khẽ cười cười: “Em Tần ngồi trước đi, chị làm xong sẽ đến bồi em nói chuyện.”
Thẩm Văn Hãn không ở, đương nhiên là tìm cô tán gẫu thôi, tốt nhất là trò chuyện đến cô ta lần sau không dám tới cửa nữa.”
Nhìn cô chầm chậm khoan thai theo mẹ Trầm vào nhà, trong lòng Tần Hiểu Lăng vô cùng mất mác. Bình thường cô ta đến nhà họ Thẩm đều rất tùy ý, nào có giống hôm nay rơi xuống đãi ngộ cho khách, ngược lại còn phải để người phụ nữ mới đến kia bồi.
Tần Hiểu Lăng giật giật, muốn cứ như vậy rời đi, nhưng lại thế nào cũng không bước nổi.
Vào lúc cô ta đang rối rắm thì nhìn thấy Thẩm Văn Hãn trở về. Cô ta lập tức quên khổ sở vừa rồi, thẹn thùng nghênh đón, điềm đạm nhu mì hô một tiếng khiến Ôn Như Thị đau trứng “Anh hai.”
“Ừ, em ngồi đi, anh đi rửa mặt đã.” Thẩm Văn Hãn trên đầu tất cả đều là mồ hôi, không yên lòng gật đầu với cô ta, lướt qua Tần Hiểu Lăng liền đi vào trong.
Cả đêm không ngủ, rạng sáng anh liền dậy chạy một vòng quanh núi, tiêu hao hết sức lực toàn thân mới đi về. Vừa đi đến cửa liền gặp được Ôn Như Thị từ trong đi ra.
Người phụ nữ vừa mới rửa mặt mặt mộc không trang điểm, da thịt nhìn qua càng thêm sáng bóng hơn so với trang điểm.
Ôn Như Thị vừa thấy là anh, ngẩn người, bỗng nhướng này cười nói với anh, đôi môi như ẩn như hiện hàm răng sáng chói mắt, lúm đồng tiền hai bên má giống như cảnh xuân dập dờn.
Trái tim Thẩm Văn Hãn đập mạnh, trong đầu bỗng dưng nhớ tới thân thể mềm mại ấm áp trong đêm đen, anh vội vã dời tầm mắt, đẩy cô ra liền đi vào trong, ngay cả lời xã giao nghĩ kỹ trước đó cũng quên nói.
Bị Thẩm Văn Hãn thô lỗ đẩy đến trên khung cửa Ôn Như Thị cũng không phát hỏa, liền cái tư thế yếu đuối như liễu trước gió đó, dựa vào bên cạnh cửa cười đến hàng thêm hăng hái.
Theo tới gần Tần Hiểu Lăng vừa vặn nhìn thấy anh hai Thẩm đẩy Ôn Như Thị ra, cô ta có chút tiểu nhân mừng thầm, thế nhưng lại bởi vui sướиɠ không thấy được ánh sáng đó mà trong lòng càng thêm khổ sở.
“Chị Như Thị, hai người đây là sao vậy ạ?” Cô ta đi qua, vươn tay dìu cô.
Ôn Như Thị khoác tay lên tay cô, da như mỡ đông, vừa nhìn tay cũng biết là một người mười ngón không dính nước mùa xuân.
Tần Hiểu Lăng cúi đầu, nhìn nhìn ngón tay của mình. Không phải ai ai cũng có mệnh tốt như vậy, cô ta cũng có một gương mặt hình trứng tràn đầy thanh xuân, nhưng là tay của cô ta lại không thể thoải mái vươn ra so với Ôn Như Thị.
Bên trên có vết thương nông sâu không đều, đều là do nhiều năm làm việc nhà nông tạo thành.
“Không có gì, chắc là tối qua chị ép buộc anh ấy hỏng rồi, anh Văn Hãn của em đang giận chị đây.” Ôn Như Thị tựa như không phát giác cô ta ảm đạm, hé miệng cười đến giống một con hồ ly trộm tinh.
Cái gì? Tần Hiểu Lăng sửng sốt, không quá hiểu rõ những lời mình nghe được.
“Ôn Như Thị!” Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng rống của Thẩm Văn Hãn, “Cô cái người này! Nó bậy bạ gì với trẻ con vậy hả.”
Trẻ con? Tần Hiểu Lăng mới không phải trẻ con gì đâu, người biết cướp chồng, tính là trẻ con thần khiết không tỳ vết gì chứ?
Không chút sợ hãi lửa giận của anh, Ôn Như Thị vụиɠ ŧяộʍ chớp mắt mấy cái với Tần Hiểu Lăng, cười khanh khách kéo cô ta đi ra ngoài, “Không nói, anh Văn Hãn của em xấu hổ.” Tức đi tức đi, tốt nhất là tức đến cùng nữ chính cả đời không qua lại với nhau.
Tần Hiểu Lăng đột nhiên tỉnh táo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cặp mắt long lanh kia lúc này là thật thành ‘ngập nước’.
Cô ta nhanh chóng rút tay mình về, lắp bắp đi ra ngoài: “Thật xin lỗi… Chị Như Thị, không thể nói chuyện với chị, em vừa mới nhớ ra mẹ em còn tìm em có việc, em, em đi trước.”
Dưa mắt nhìn em gái Tần lảo đảo hoảng hốt lao ra khỏi cửa, Ôn Như Thị hoàn toàn không có chút cảm giác tội ác. Cô thản nhiên xách ghế dựa ra ngoài sân, ngồi xuống tựa lưng vào ghế, híp mắt thưởng thức bầu trời xanh thẳm.
Thời tiết hôm nay quả nhiên rất tốt, vạn dặm không mây, không có một chút tạp vật, chậc.
“Có thể ăn cơm.” Bưng mổ mâm bánh mì trắng đi ra, mẹ Trầm nghi ngờ nhìn quanh, “Ơ, Hiểu Lăng đâu? Không phải nói cùng ăn điểm tâm sao.”
“Em ấy ạ,” Ôn Như Thị toét miệng, tâm tình rất tốt chủ động giải thích, “Nói là thím Tần tìm em ấy có việc, vội vàng trở về rồi.”
“Ai nha, thiệt thòi mẹ còn đặc biệt đi vào làm thêm chút đồ ăn, đứa nhỏ này, làm gì hấp tấp vậy chứ, bận rộn đi nữa cũng phải ăn cơm mà.” mẹ Trầm một bên lẩm bẩm lầu bầu oán trách, một bên nhanh nhẹn đặt đồ ăn lên bàn.
“Ba đâu, sao không thấy ạ?” Thẩm Văn Hãn dùng khăn lông lau tóc còn ướt đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, không hề để ý Ôn Như Thị giúp mẹ Trầm xếp bát đũa xong, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Ông ấy đi xuống núi mua thịt, Tiểu Như khó được đến một lần, trong nhà cái gì cũng không có sao được.” Mẹ Trầm vui tươi hớn hở múc cho con thêm một bát cháo, “Không cần phải để ý đến ông già đó, mẹ ta gói cho ông ấy hai cái bánh bao cùng thịt khô rồi, ông ấy đói bụng, biết ở trên đường ăn.”
Thẩm Văn Hãn không hé răng, chỉ quay đầu trừng mắt nhìn Ôn Như Thị một cái.
Nếu những người phụ nữ khác bị đôi mắt có lực sát thương của anh trừng, đoán chừng lập tức đứng ngồi không yên đứng dậy nói không cần khách khí bla bla.
Nhưng Ôn Như Thị cứ không, cô không chút sợ hãi trừng lại.
Nếu cô không biết phát triển tiếp sau đó, đối anh phục nhuyễn cũng chẳng sao. Đáng tiếc, cô biết rõ ràng, bất kể là hướng đi của kịch tình nào, làm vợ bị bỏ Ôn Như Thị kết cục đều là thê lương.
Lúc cô nghèo túng, nhà họ Trầm không một ai từng vươn tay.
Được rồi, làm một người chấp hành kế hoạch cứu vớt nam phụ, cô quả thật không nên thay cảm xúc của mình vào.
Cho dù nguyên Ôn Như Thị đúng là đáng đời bị vậy.
Có điều, đây cũng không trở ngại đến việc cô có hưng trí đi trêu chọc Thẩm Văn Hãn, aiz, đến hôm nay mới phát hiện, nhìn anh phát hỏa cũng là một việc rất thú vị.
“Mau ăn, ăn xong dẫn Tiểu Như đi dạo một chút.” Thấy thằng nhóc thối này còn dám trừng con dâu, mẹ Trầm đánh bốp một cái lên sau gáy anh, “Có nghe thấy chưa!”
Ôn Như Thị hiện tại chính là người quý giá nhất trong nhà, không có cô, anh cả anh cũng đừng lại hy vọng có thể đứng lên, anh vẫn không hiểu chuyện như vậy, luôn đối nghịch với cô!
Mẹ Trầm nhức đầu đặt mông ngồi lên ghế, sâu sắc cảm thấy tiếp tục như vậy nữa bà nhất định sẽ chết sớm vài năm!
“Đã biết!” Thẩm Văn Hãn lắc lắc đầu, không phục cúi đầu sụp soạp ăn cháo.!