Edit: Lee YumiBeta: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt] + Moonmaplun +
Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki“Mạc Tà, ngươi nghĩ nếu bán hết những thứ này đi sẽ đủ cho chúng ta tiêu
bao lâu?” Ôn Như Thị khoanh chân ngồi trên giường chọn lựa từng món
châu báu.
Mạc Tà từ trên cây to ngoài cửa sổ
nhảy xuống, xuất hiện ở trong phòng.
Hắn nén cảm giác muốn đi lên sửa lại tư thế bất nhã của nàng, cụp mắt
nói: “Đồ của Ôn phủ đều có con dấu đặc biệt, nếu tiểu thư bán ra ngoài thì Ôn hầu sẽ phát hiện.”
“Con dấu?” Ôn Như Thị trợn tròn mắt, “Tại sao ta không thấy?”
“Các ngươi không phát hiện là điều
bình thường, chỉ có ẩn vệ đã trải qua huấn luyện mới có thể nhìn thấy.” Nếu ai cũng có thể
nhìn ra, Ôn Hầu cũng sẽ không
dễ dàng xử lý những thứ không rõ lai lịch như vậy.
Ôn Như Thị không còn lời gì để nói, sớm biết như vậy, cô
đã
không cướp đồ
của Ôn Tác Nguyệt, làm
nha đầu kia bây giờ
vừa thấy cô
thì chạy trốn…
Cô
cắn răng, dứt khoát vứt trân châu trong tay đi, từ châu báu trước mặt
lấy tất cả đồ làm từ vàng ra,
đẩy tới chỗ Mạc Tà: “Vậy đem những thứ này đi nung, đổi tất cả thành ngân phiếu cho ta.”
Mạc Tà nhíu mi không nhận lời: “Nếu như tiểu thư cần tiền thì cứ xin Ôn hầu, tiểu thư không cần bán trang sức của mình đâu.”
Ôn Như Thị quơ quơ
tay
giống đang đuổi ruồi: “Chúng ta sẽ bỏ trốn khỏi đây, bán những thứ này lấy tiền phải làm bí mật.” Lòng trung thành của hắn là
không thể nghi ngờ, tương lai còn rất nhiều chuyện cần Mạc Tà ra mặt xử lý, cô
cũng không muốn giấu hắn.
Mạc Tà không hiểu Ôn Như Thị vơ vét của cải để làm gì, cũng không hiểu tại sao nàng đòi bỏ trốn với hắn, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, Ôn Như Thị vẫn là chủ nhân mà hắn công nhận.
Hắn gói
đống đồ vật kia lại,
cất vào trong ngực, chỉ cần lúc nàng đi có thể dẫn theo mình, hắn cũng không để ý việc
đi đâu.
Đợi Mạc Tà im lặng
lĩnh mệnh rời đi, Ôn Như Thị mới cất trang sức vào
hộp gỗ, thuận
tay ném lên bàn trang điểm.
Hôm nay tiên sinh đã bắt đầu dạy các cô
học thuật phòng thân, cô
mới chỉ có mười lăm tuổi, thế giới này thật đáng sợ!
Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động. Không qua
bao lâu, Ôn hầu sẽ chọn
Đại Tướng quân nắm giữ binh quyền
trong tay —— Bùi Nhân Thanh.
Đáng tiếc hắn không biết Bùi Nhân Thanh bị bệnh thận dương, không thể giao hợp, người nọ kỳ thật là quân cờ của đương kim Thánh Thượng
nhằm khiến Ôn hầu mắc câu.
Chỉ cần cô
gả ra ngoài, tình thế của Ôn gia sẽ lập tức thay đổi, không tới ba năm, ngày chết của Ôn Hầu sẽ
đến.
Nếu có thể, Ôn Như Thị cũng không muốn bước
vào Bùi phủ chút nào. Có thể từ đầu đến cuối đều không đυ.ng tới một sợi tóc của nàng mà vẫn khiến
Ôn hầu cho rằng hắn rất yêu nàng, từ đó có thể thấy được người đàn ông này rất nguy hiểm.
Châu chấu đá xe là hành động ngu xuẩn nhất, nếu không thể thoát khỏi trước đó, Ôn Như Thị sẽ ngoan ngoãn ở
Bùi gia cho đến khi mọi việc xong xuôi.
Cô
cố gắng lên tinh thần, nhìn vào gương đồng tự cổ vũ mình
.
Ngày mai Lý Vân Vị sẽ lại
đến thăm
Ôn Bảo Nghi, Ôn Như Thị làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này. Cô cầm lấy lược gỗ, chải mái tóc dài suôn mượt của mình, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thần y Lý Vân Vị cũng không dịu dàng
vô hại giống như mọi người thấy, về phần hắn rốt cuộc
có biết người phụ nữ
mình thích là phản quân hay không, hay là biết nhưng không nói, cô
thật sự rất tò mò.
Ngày hôm sau, Ôn Như Thị tới
Lưu Phong viện của
Ôn Bảo Nghi. Nào biết vừa vào cửa đã thấy Lý Vân Vị – người đàn ông vốn không nên xuất hiện ở đây.
“Vị này là…” Người nọ buông chén trà trong tay, hứng thú liếc nhìn người đang đứng sững trước
cửa, ăn mặc
thanh lệ – Ôn Như Thị.
“Tiểu Cửu, ngươi tới rồi, ” Ôn Bảo Nghi khẽ cười đứng dậy, dịu dàng
đi tới trước mặt nàng, oán trách kéo tay cô, “Nếu đến rồi sao lại đứng ngoài cửa không chịu vào.”
Ôn Như Thị bối rối, cô
đã không còn gì để nói về
việc tất cả mọi người có thể vào viện
của
Ôn Bảo Nghi, nếu cô
không phải là nữ chính chắc đã sớm bị
Ôn hầu đánh chết.
Nếu không phải bây giờ
mọi người đều đang nhìn, Ôn Như Thị chắc chắn sẽ lập tức xoay người rời đi. Gặp được
Lý Vân Vị
hiếm khi xuất hiện đã là cái gì, bị Bùi Nhân Thanh
nhìn trúng
mới là chuyện oan uổng nhất!
“Thì ra
vị này chính là Ôn gia Cửu tiểu thư, quả nhiên là thanh lệ thoát tục, trách không được Ôn hầu gần đây thường hay
khen ngợi nhà mình có một nữ nhi dung mạo hơn người, có thể nói là tuyệt sắc.” Biết thân phận của nàng, độ cong khóe miệng của Bùi Nhân Thanh không giảm, ý cười trong mắt lại lạnh xuống.
Hắn một lần nữa nâng cốc, chậm rãi quan sát nàng từ trên xuống dưới, tựa như trước mắt là một kiện hàng hóa
đang treo giá, “Nhưng
tại hạ nghe người ta nói, Cửu tiểu thư sinh ra đã ngốc nghếch như trẻ con, không biết tin đồn này có phải thật hay không?”
Ôn Bảo Nghi biến sắc, nàng chưa kịp mở miệng trấn an, nước mắt của Ôn Như Thị đã
rơi xuống, chỉ vào mặt hắn
bắt đầu khóc lớn: “Tỷ tỷ, đuổi
hắn ra đi! Ta ghét hắn, hắn là tên siêu bại hoại!” Cô
không tin hắn sẽ thật sự vui vẻ diễn kịch tình cảm buồn nôn với một đứa thiểu năng.
Khuôn mặt Bùi Nhân Thanh cứng lại, tuy rằng ở
trên ra lệnh cho hắn chọn lựa một trong số những tiểu thư của Ôn gia để
tiếp xúc, nhưng từ đầu đến cuối
Ôn hầu chỉ đề cử
nữ nhi ngốc của mình cho hắn.
Một Đại Tướng quân nắm giữ binh quyền trong tay lại phải làm loại chuyện này đã
đủ để hắn ghê tởm, đã thế còn phải
chịu đựng Ôn hầu đưa tới
một người ngu ngốc, hắn thật sự không thể chịu nổi nữa!
Bùi Nhân Thanh chậm rãi đứng dậy, theo sau là khí thế của một vị tướng đã chinh chiến sa
trường. Chưa từng có người dám mắng vào mặt hắn, người có gan làm như vậy cuối cùng đều sẽ không thể chết thoải mái
“Cho dù là Ôn Hầu có ở đây cũng không có khẩu khí lớn như vậy đuổi
ta ra, không biết Ôn phủ là của ngươi
hay
là của Ôn hầu?” Giọng điệu hắn trầm thấp, lạnh lẽo như rắn rết, từng bước một bước tới gần hai thiếu nữ yếu đuối.
“Tiểu Như chỉ
là một đứa bé, lời châm chọc của Tướng quân vốn đã không đúng, hi vọng Tướng quân có thể bỏ qua cho
lời nói vô tâm của Tiểu Như.” Ôn Bảo Nghi nắm thật chặt tay của Ôn Như Thị.
Người nọ tới đây cùng với thần y, phụ thân còn dặn
nàng phải
tiếp đãi khách thật tốt, nhưng không ngờ
hắn lại
vô lễ như vậy.
Ôn Như Thị cụp mắt xuống thút thít, đầu ngón tay Ôn Bảo Nghi gấp đến
trắng bệch. Lòng cô
không khỏi ấm áp, cô gái này
chỉ lớn hơn cô bốn tuổi, rõ ràng rất sợ hãi, lại vẫn kiên trì không buông tay.
Một chị gái
cùng cha khác mẹ có thể làm vậy vì cô, Ôn Như Thị thật cảm động.
Nhìn một màn
tỷ muội tình thâm trước mắt, Bùi Nhân Thanh hơi nheo mắt, nâng tay phải lên xoa bội kiếm bên hông. Có lẽ hắn cũng không cần dạy dỗ
đứa ngốc kia.
Ôn hầu nếu biết chắc chắn sẽ trở mặt với mình, nếu không nhịn được…
Bùi Nhân Thanh cười lạnh, cùng lắm thì hắn
sẽ
nói hắn coi trọng cô con gái
Ôn Bảo Nghi của hắn.
“Bùi Tướng quân.” Lý Vân Vị đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú hiện lên
biểu cảm
không vui, “Đủ rồi.” Ôn Bảo Nghi dù sao cũng là người phụ nữ
mình thích, nàng bị người khác đối xử như vậy mà mình không nói gì sẽ khiến nàng có suy nghĩ không tốt.
Bùi Nhân Thanh chần chừ một chút, buông chuôi kiếm, giương giọng cười to: “Nếu Vương gia thương hoa
tiếc ngọc, Bùi mỗ tạm tha cho nàng ta, nhưng
tội chết có thể miễn, tội sống
khó thoát!”
Nói xong bèn đưa tay túm lấy vai Ôn Như Thị. Chợt thấy một ánh sáng
xẹt qua, Bùi Nhân Thanh vội vàng lui về phía sau.
Ôn Như Thị cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc cầm kiếm
chắn trước mặt cô.
Mạc Tà lạnh lùng nói: “Ngươi dám!” Giọng
nói của thiếu niên trong sáng, đã không còn
giọng nói như vịt đực lúc trước.
Ôn Như Thị thầm nghĩ: Mẹ nó!
Nếu chỉ có một mình cô, cùng lắm
chỉ là vài vết thương ngoài da, việc này
sẽ cho qua. Bùi Nhân Thanh chỉ
là đang mượn cơ hội thăm dò, huống chi có
Lý Vân Vị, hắn cũng sẽ không làm gì quá đáng.
Nhưng Mạc Tà thân phận thấp, Bùi Nhân Thanh nếu cố ý gϊếŧ hắn, chỉ sợ vì tránh phiền phức, những người khác sẽ không mở miệng nói giúp hắn.
Ôn Như Thị quýnh lên, tránh khỏi tay của
Ôn Bảo Nghi, nhào lên leo trên lưng
Mạc Tà khó: “Mạc Tà, ta rất sợ, chúng ta trở về đi, ta không bao giờ trốn
ra ngoài chơi nữa …”
Khí thế lạnh thấu xương của Mạc Tà
đều sắp bị nàng làm tiêu
tán hết, hắn trước giờ chưa từng thấy qua chủ nhân thích cản trở như vậy, nàng quả thực chính là khắc tinh của ẩn vệ!
Mạc Tà cố nén cảm giác muốn gỡ tay nàng khỏi cổ mình: “Từ từ…”
Từ từ
cái rắm, bây giờ
không trốn chờ bọn hắn tỉnh táo
lại thì ngươi
sẽ mất mạng đấy! Không thấy tên đối diện đã bắt đầu rút kiếm ra à?! Cho dù đánh thắng, ngươi
cũng phải đền mạng đấy!
Ôn Như Thị khóc đến xé gan xé phổi: “Không cần! Chúng ta bây giờ về đi!”
Hắn còn chưa chém đứt cái tay bẩn thỉu của tên
kia, Mạc Tà tức đến hộc máu, trừng mắt lườm đối thủ, bất đắc dĩ vận công, cõng Ôn Như Thị vọt đi.
Bùi Nhân Thanh rút kiếm đuổi theo, đáng tiếc những gì hắn học
đều là về chinh chiến sa trường, đối với người am hiểu ẩn nấp và
ám sát như Mạc Tà mà nói, hắn đuổi theo hoàn toàn không gây ra bất cứ uy hϊếp nào.
Đợi đến khi tên Đại Tướng quân đuổi tới chỗ ở của Ôn Như Thị thì hai người bọn họ đã ra khỏi sơn trang, trốn vào rừng sâu rồi.
“Những thứ ta đưa ngươi đã đổi thành ngân phiếu chưa?” Ôn Như Thị gặm con thỏ hoang mà ẩn vệ nhà mình vừa nướng lên, ăn ngon thật!
“Đã đổi rồi
.” Mạc Tà yên lặng dập tắt
đống lửa
trước mắt, nếu không phải vì nàng
hắn sẽ không đốt lửa ở trong núi, làm như vậy sẽ khiến thị vệ lục soát núi phát hiện.
Hắn che giấu những dấu vết còn sót lại rồi mới lôi từ trong ngực ra một sấp ngân phiếu
đưa tới trước mặt Ôn Như Thị.
“Ngươi cầm là được rồi, đưa cho ta không biết chừng sẽ làm mất” Ôn Như Thị không chút để ý
xua xua
bàn
tay nhỏ, đưa nửa con thỏ còn lại tới bên miệng hắn, cười tủm tỉm nói, “Cho ngươi.”
Mạc Tà lắc đầu, khẽ
đẩy tay
nàng: “Ta ăn sống là được rồi, đây là của ngươi, ăn không hết thì
giữ lại, còn không biết ngày mai có thời gian dừng lại chuẩn bị đồ ăn cho ngươi hay không.”
Ôn Như Thị lòng đau xót, cúi đầu gói kỹ
nửa con thỏ còn lại.
“Thật ra chúng ta có thể trở về, Ôn hầu cũng không phải là không có tính người.” Mạc Tà nhìn đỉnh đầu của nàng, im lặng
một lúc lâu, khẽ
mở miệng.
Hắn biết hắn
sẽ
bị phạt, rút kiếm với khách quý, bất kể là vì lí do gì đều phải
cho vị khách một câu trả lời thỏa đáng. Mạc Tà không quan tâm đến
tính mạng của mình, chỉ cần chủ nhân không phải chịu khổ vì hắn, hắn không quan tâm việc phải chịu hình phạt.
Ôn Như Thị không lên tiếng, thật lâu sau, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Nếu bọn họ không phạt ngươi, chỉ muốn mạng của ngươi thì sao?”
Đừng nói là gϊếŧ hắn đền tội, cho dù lấy roi quất hắn, cô
cũng không đành lòng. Nếu không còn đường để lui, vậy thì đi thẳng thôi.
Mạc Tà không lên tiếng, chỉ là im
lặng nhìn nàng, đáy mắt hắn đong đầy vẻ bình yên.
Hắn biết, Ôn Như Thị bỗng nhiên hiểu được Mạc Tà đang nghĩ gì.
Hắn
đúng
là một tên ngốc.
Ôn Như Thị
cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau đi khắp mọi nơi, đừng
bao giờ trở về nữa.”