Anh không thích loại cảm giác này, Ôn Như Thị đột nhiên an tĩnh như vậy phảng phất như biến thành một người khác, không lại dễ dàng bị anh chọc giận.
Thẩm Văn Hãn cụp mắt, đồ cô mang đến rất đắt, đủ các loại thuốc bổ xa hoa được bọc trong túi plastic. Nhìn qua như rất có lòng, nhưng anh biết, hơn phân nửa chỗ này đều là Lý mẹ quản gia nhà họ Ôn chuẩn bị, nói không chừng cô ngay cả trong túi rốt cục có những cái gì cũng không biết.
Ôn Như Thị chính là người phụ nữ như vậy, ngạo mạn tự đại, làm việc không để ý đến cảm thụ của người khác, càng sẽ không cẩn thận săn sóc giữ gìn tự tôn của chồng.
Cuộc hôn nhân này cho đến bây giờ đều không phải anh mong muốn, trừ ngày thân cận ấy cô không nói một lời nào ra, sau này mỗi lần gặp mặt đều khiến ấn tượng tốt duy nhất của anh đối cô giảm xuống.
Thẳng đến đêm qua, Thẩm Văn Hãn đã không lại ôm bất cứ gì vọng gì về cô. Về sau muốn hai vợ chồng họ tương kính như tân chỉ sợ cũng là chuyện không có khả năng. Đáng giận hơn chính là, cô tính anh còn phải sống cùng gia đình, người phụ nữ lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực như vậy. Phải chịu cô thỉnh thoảng sẽ dùng ngôn ngữ công kích và nhục nhã.
Điều này có gì khác với người làm thời cổ đại cắn cọng cỏ quỳ gối đầu đường bán mình vào nhà địa chủ?!
“Tí nữa đến nhà thím Tần, cô tốt nhất là ít nói đi, ầm ĩ trong nhà là đủ rồi, tôi không nghĩ ở trước mặt người khác biến thành ai cũng không thoải mái.” Thô lỗ xách đồ cô mang đến chồng lên nhau, Thẩm Văn Hãn nhìn cũng không nhìn cô một cái, cứng rắn ném ra mấy câu.
Nếu không phải người đều đã đến cửa, trong nhà cũng không có người nấu cơm cho đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân này, anh là vô cùng không muốn mang cô vợ quấy cả gia đình không yên này đến nhà người ta.
Người ngay cả thấy ba mẹ chồng cũng không chào một tiếng, anh còn có thể trông cậy cô ở bên ngoài sẽ cho anh mặt mũi gì hay sao?
Ôn Như Thị nhíu mày: “Nếu như em làm được thì em được cái gì?”
Thẩm Văn Hãn giận đến cùng cực ngược lại cười lên, sinh sôi áp chế dòng tà hỏa trong người, hỏi ngược lại: “Được cái gì? Nhà họ Thẩm chúng tôi chỉ có chút gia sản này, cô muốn lấy cái gì thì cứ việc cầm?”
Ôn Như Thị khóe miệng giật giật, đàn ông không có khiếu hài hước thật đúng là không thú vị, chuyện nhỏ bằng cái rắm cũng phải lên con đường cương cứng. Chỉ bằng cái nhà rách nát này của bọn họ, cho dù có đưa cho cô, không nói đến bẩn hay không bẩn, cô còn ngại nó chiếm chỗ không nên chiếm đấy!
“Được rồi, em còn chưa nói gì anh đã làm như kiểu muốn đánh nhau với em vậy,“ Ôn Như Thị liếc trắng mắt, cũng không tức giận, nếu chút việc nhỏ ấy cũng phải tức giận, cô đã sớm bị tức chết trong vô số nhiệm vụ rồi. “Em chỉ muốn anh đồng ý với em một yêu cầu không vi phạm nguyên tắc, như vậy cũng không tính là quá đáng đi.”
Nghĩ đến anh mình vẫn còn nằm trong bệnh viện, Thẩm Văn Hãn liền cảm thấy bản thân mình lập tức thấp hơn cô một cái đầu. Có thể có biện pháp gì chứ, ăn người tay ngắn, cắn người miệng mềm, hiện tại có việc cầu người chính là nhà họ Thẩm, không phải Ôn gia.
Nhìn Ôn Ly Thị thoải mái ngồi trên giường đung đưa chân, Thẩm Văn Hãn thở dài một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy: “Được, nếu cô có thể yên tĩnh chút, tôi cũng sẽ cùng cô sống tốt...”
Lời còn chưa nói hết, Ôn Như Thị bỗng bật dậy khỏi giường nhảy xuống, thẳng tắp đi đến trước mặt hắn, con ngươi đen trong trẻo, giọng nói ấm áp: “Thẩm Văn Hãn, vốn em không muốn hôm nay vừa gặp đã lôi chuyện này ra nói, nhưng anh đã nói đến đây, vậy chúng ta liền nói thẳng ra thì tốt hơn.”
Sống tốt? Cô muốn không phải chuyện nhà, cứ vậy trôi qua, mà là anh ta toàn tâm toàn ý yêu say đắm, làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, để Thẩm Văn Hãn cứ vậy mà bưng bít cho qua chuyện này.
Yên tĩnh? Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ anh ta không biết, thừa thắng xông lên mới là thượng sách nhà binh.
Chỉ cần có suy nghĩ, ai nói sai lầm không thể chuyển thành ưu thế.
“Từ ngày kết hôn bắt đầu, hai người chúng ta liền buộc chung cùng một chỗ, ở rể cũng tốt, không ở rể cũng tốt, đây đều là sự thật.”
“Mọi người đều nói, vợ chồng vốn là một thể. Không sai, trong nhà một phần một hào đều là hai người chúng ta cùng sở hữu.”
“Nhưng, nhưng vậy cũng không có nghĩa là anh có quyền lợi dưới tình huống chưa được sự cho phép của em đã thu hồi tiền mừng lại giao cho ba mẹ anh.”
Không để ý đến sắc mặt dần dần khó coi của Thẩm Văn Hãn, Ôn Như Thị giơ tay, nhẹ nhàng vuốt bằng nếp nhăn trên cổ áo anh, phảng phất như một cô vợ hiền lương thục đức chân chính.
Kim Phượng Hoàng từ khe núi nghèo bay ra cô không thích nhất có hai loại. Một loại là đi ra ngoài liền không trở về, sợ người khác biết tình huống gia đình mình sẽ làm mình mất mặt. Còn loại khác là liều mạng muốn vớt cả nhà đi ra ngoài, một khi dính vào cái gì có liên quan đến lợi ích tiền tài, sẽ nhịn không được đưa về ổ nhà mình.
Đương nhiên, tổ này cũng không phải là ổ cùng với vợ, mà là đại gia đình nhà anh ta.
Thật đáng tiếc, Thẩm Văn Hãn cố tình chính là loại sau, mặc kệ anh ta có bao nhiêu ưu tú, trên bản chất cũng không thoát được loại tư tưởng hẹp hòi này. Quan trọng nhất là, bất luận ở kịch tình bình thường, vẫn là trong nội dung tác phẩm sau khi biến đen, anh ta đều thành công. Làm giàu, đổi vợ, Thẩm Văn Hãn không thiếu bất cứ cái nào.
Có điều, hiện tại anh hai nhà họ Thẩm vẫn chưa có tâm kế như mấy năm sau, cũng không có ác độc đến không có thuốc chữa.
Hiện tại Ôn Như Thị phải làm chính là để anh ta thấy rõ, cái gì là anh ta nên chạm, cái gì là anh ta không nên chạm. Chiếu cố gia đình là chuyện tốt, nhưng chiếu cố không phải nhà của mình không nói, lại còn không tiết chế, này để cô vợ như cô đến nói, chính là nghiêm trọng quá mức cho phép.
Nhà họ Thẩm nghèo, bạn bè họ hàng có mặt dùng 5 ngón tay cũng có thể đếm đủ, tiền mừng trong hôn lễ gần như có thể nói 99% số tiền đều là phong bì của bạn bè thân thích nhà họ Ôn.
Thẩm Văn Hãn có thể lén cô đưa 1/4 tiền mừng cho mẹ mình, trừ khen anh ta hiếu thuận ra, Ôn Như Thị thầm nghĩ, anh bạn à, tình thương của anh quá thấp rồi.
Lấy tiền của vợ nhét vào túi tiền của ba mẹ mình thì có bản sự gì, có giỏi thì đi ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình đi!
“Em không để ý anh trợ cấp chút gia dụng cho gia đình, chút tiền đó không tính là gì, nhưng, trước đó anh nên thương lượng với em. Nên cho, em sẽ cho, không nên cho, anh không thể xuống tay cướp.” Ôn Như Thị lui về phía sau một bước, hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
Có một số việc, tới điểm dừng thì nên dừng, nói nhiều sẽ kí©h thí©ɧ tâm lý phản nghịch của anh ta. Thẩm Văn Hãn người đàn ông này, cũng không phải người hèn nhát mặc cho vợ tùy ý vân vê bóp nặn.
Đường đi đến nhà họ Tần không xa, nhưng cũng không thể nói ngắn, "không phải rất xa" trong miệng Thẩm Văn Hãn làm Ôn Như Thị đi trên đường hơn hai mươi phút cũng không thấy được một hộ gia đình.
Phía trước nói chuyện cũng không thoải mái, ít nhất đối với "không cho xuống tay cướp" của Thẩm Văn Hãn mà nói, là không thoải mái. Cho nên, anh ta cũng không tính toán để Ôn Như Thị quá mức đắc ý, vô thanh vô tức kéo cô đi vòng quanh một vòng, một đoạn đường rất dài.
Em gái Thẩm đi theo bên cạnh anh hai vừa mới bắt đầu còn chưa tỉnh táo lại, vừa quay đầu, nhìn thấy Ôn Như Thị chảy mồ hôi thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, vui mừng đuổi theo Thẩm Văn Hãn, mím môi lén cười.
Nhìn hai bóng lưng giả vờ nghiêm trang đằng trước, Ôn Như Thị hơi hơi nhếch môi, cũng không nóng nảy, chỉ không nhanh không chậm đi đằng sau, dù sao bọn họ cũng không dám đánh mất cô.
Cô cũng không ngốc, Thẩm Hương làm ra vẻ ta đây như vậy cô còn có thể không nhìn ra tâm tư của hai người họ sao? Cho dù Ôn Như Thị không biết địa chỉ chính xác của nhà họ Tần ở đâu, cũng đã nhìn qua hai chữ "hàng xóm" trong tư liệu.
Đã là hàng xóm, dân cư trong núi nhà ở dù có cách xa, còn có thể xa quá một giờ lộ trình?
Cho nên là nói, Ôn Như Thị ghét nhất ôm đoàn nam phụ mục tiêu, đặc biệt là nam phụ nhàm chán ngây thơ tính kế đùa giai lên đầu cô.
Nếu tương lai mấy năm sau Thẩm Văn Hãn vẫn luôn biểu hiện kém như vậy, cô một chút cũng không để ý sớm kết thúc nhiệm vụ này.
Vào lúc chân Ôn Như Thị một lần nữa phát đau, cô rốt cục nổi giận.
Đúng vào lúc này, cũng đến nhà họ Tần.
Thẩm Văn Hãn bấm giờ thật sự chuẩn, vừa khéo ngay sát lúc Ôn Như Thị sắp bùng nổ.
Đáy mắt lướt qua tia đắc ý, anh ta trực tiếp đẩy cửa ra, tùy ý tựa như đi vào nhà mình: “Thím Tần, ba cháu đến chưa?”
“Đến rồi, đều đang ngồi trong nhà rồi, chỉ chờ anh em hai đứa nữa thôi.” Phụ nữ trung niên đang ngồi rửa rau trong sân đón chào, cười hề hề hướng về phía nhà bếp kêu to: “Hiểu Lăng à, bọn Văn Hãn đến rồi, bắt đầu xào rau đi.”
“Dạ.” Trong nhà bếp truyền ra một giọng nói thanh thúy, không lâu sau đã nghe thấy tiếng đảo rau.
Tần Hiểu Lăng? Ánh mắt Ôn Như Thị chợt lóe, chậm rãi đi vào nhà.
Ba Thẩm mẹ Trầm thật không ngờ lại nhìn thấy Ôn Như Thị ở chỗ này, trong chớp mắt khi cô đi tới, hai vợ chồng già đều sửng sốt.
“Ba, mẹ, hôm qua hai người đi sớm quá, tất cả mọi người đều lo lắng, cho nên hôm nay con xách riêng theo mấy thứ lên núi thăm hai người,“ Ôn Như Thị lườm Thẩm Văn Hãn mặt không biểu cảm một cái, lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, thoải mái ngồi xuống bên cạnh mẹ Trầm. Nhẹ vỗ xuống hai bàn tay che kín vết chai của bà, tránh nặng tìm nhẹ nhẹ giọng nói, “Cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ là chút đồ cho hai người bồi bổ thân mình.”
Mẹ Trầm không được tự nhiên thu tay, nhìn về phía bạn già đồng dạng sững sờ.
Cô con dâu này từ trước cho đến bây giờ đều chưa từng hòa ái dễ gần như vậy, liền ngay cả trên yến hội ngày hôm qua, cũng là há miệng ngậm miệng một tiếng chú, dì, đã bao giờ chính đáng hợp tình kêu lên một tiếng ba mẹ. Càng miễn bàn lúc này cùng bọn họ ngồi trong một ngôi nhà đất mái ngói, quy củ cùng hàng xóm ăn cơm.
Nhà họ Ôn cường thế đã xâm nhập lòng người, Ôn Như Thị bỗng hạ thấp tự thái như vậy ngược lại làm vợ chồng già có chút không yên.
“Đã đến đây vậy thì liền cùng nhau ăn bữa cơm đi,“ cuối cùng vẫn là ba Thẩm mở miệng, bày ra thân phận chủ một nhà ý bảo con trai ngồi xuống bên cạnh con dâu. “Thừa dịp mấy ngày nay Văn Hãn nghỉ kết hôn còn chưa hết, để nó cùng con đi dạo chung quanh.” Cho dù là vì con trai lớn, ông cũng không thể cùng nhà họ Ôn trở mặt.
Hôn đều kết, nói toạc ra cũng là nhà bọn họ trèo cao, nếu hai người có thể yên ổn cùng nhau qua ngày, cho dù bọn họ có nhiều bất mãn hơn cũng chỉ có thể nhịn.
Mẹ Trầm thấy thế cũng bắt đầu hòa giải: “Núi nghèo gồ ghề, có cái gì tốt để dạo. Đợi thêm một hai ngày, hai đứa quay lại thành phố đi, ở đây, đứa nhỏ nhà giàu ở không quen.” Trước khi con trai lớn khỏi bệnh, nên dỗ con dâu thoải mái, lại luyến tiếc thế nào cũng phải qua cửa ải này rồi nói sau.
Ôn Như Thị khẽ mỉm cười, không nói một từ, cô vốn là đến kêu Thẩm Văn Hãn trở về, đương nhiên sẽ không từ chối.
Về phần suy nghĩ thật trong lòng anh ta, có quan hệ gì với cô đâu? Hai anh em không có tình người này, hành vi ác liệt kéo cô đi một đường vòng quanh, cô còn chưa tính sổ với anh ta đâu!
Quét mắt nhìn Ôn Nhi Thị biểu cảm lạnh nhạt, Thẩm Văn Hãn tâm tình phức tạp gật đầu: “Ngày mai lái xe nhà họ Ôn ở trên trấn chờ Như Thị, con sẽ cùng cô ấy trở về.”