Chương 140: Thần tiên? Yêu quái? [Hoàn]

Edit: Mun chiêu nghi

Beta: Pi sà Nguyệt

Tư liệu ghi lại: Ma Tinh Hậu Khanh, sau khi chết sẽ thoát khỏi chúng sinh lục đạo

[1]. Trên nhân thế

[2]

lấy oán ra sức, lấy máu làm thức ăn. Không già, bất tử, bất diệt

[3]. Thực lực mạnh mẽ đến nỗi không người nào có thể áp chế được. Nữ Oa Nương Nương phải liên hợp

[4]

với Tử Vi, Câu Trần, Địa Tạng, Hậu Thổ, năm người dùng Ngũ Hành trận pháp phong ấn Hậu Khanh.

[1]: sáu cõi luân hồi của vạn vật sau khi chết

[2]: thế giới loài người

[3]: không chết, không ai gϊếŧ được

[4]: hợp tác, kết hợp, liên kết lại

Thế là từ đấy về sau, Hậu Khanh biến mất khỏi tầm mắt của chúng thần nhưng vẫn chỉ là phong ấn mà thôi.

Người gϊếŧ được Hậu Khanh chỉ mỗi hắn thôi. Câu nói của Hậu Khanh không phải là lời nói dối.

Kiếm đâm vào bụng hắn vẫn chưa rút ra, Liêm Thương quân sĩ sợ hãi nhìn thấy ánh hào quang nóng rực chói mắt đột nhiên phát ra từ trong cơ thể của Hậu Khanh, da thịt của hắn vỡ từng mảnh ngay trước mặt Liêm Thương, thần lực mạnh mẽ mênh mông trào tới như thủy triều!

Tự bạo thần hồn?! “Không! ———-” Liêm Thương hoảng hốt, la lớn.

Đại Thần Thượng Cổ không giống với Thần bình thường, giống như Nữ Oa có thể dựa vào hồn phách đã bị chia năm xẻ bảy nhưng mạnh mẽ và dẻo dai của Hậu Thổ để tạo lại thân xác cho hắn vậy, Liêm Thương có thể bẫy Hậu Khanh nhập ma, có thể hủy thần hồn của hắn nhưng không thể tiêu diệt Hậu Khanh hoàn toàn.

Liêm Thương không mong đợi mình có thể tiêu diệt Hậu Khanh ngay được, gã đã tính rồi, dựa vào công lai gϊếŧ chết Hậu Khanh trên chiến trường để trèo lên địa vị cao. Thần thể Hậu Khanh bị hủy, thần hồn sẽ không cam lòng tan biến, nếu hắn muốn sống thì phải thoát khỏi Lục Đạo Luân Hồi. Đến lúc ấy, Hậu Khanh gây họa nơi nhân gian thì gã sẽ ra mặt xin Hoàng Đế mời Nữ Oa và các Thần đến trấn áp — Lúc ấy dù Hậu Khanh có hận gã cũng chẳng làm được gì.

Kế hoạch của Liêm Thương quân sĩ rất tốt. Lúc trước lấy cớ tra ra vấn đề ở hồn phách của Hậu Khanh để mời hắn đến Hoa Cốc, sau đó giả vờ cố hết sức để bày trận giúp hắn nhớ lại ký ức kiếp trước, sau đó khống chết Hậu Khanh tự tay gϊếŧ anh ruột làm Hoàng Đế tức giận. Liêm Thương quân sĩ dám nói, gã đã tính hết các trường hợp xấu có thể xảy ra.

Thậm chí vì để đề phòng, gã còn giữ Tiểu Thạch Yêu lại trong cốc, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì còn có nàng làm tấm bia ngăn cản.

Liêm Thương tính hết mọi thứ nhưng không tính được Hậu Khanh sẽ tự bạo thần hồn!

Một khi tự bạo thần hồn, đừng bảo là Đại Thần Thượng Cổ, cho dù là Nữ Oa được hưởng linh khí trời đất từ thời kỳ bắt đầu của vạn vật trước khi ra đời cũng không sống được. Hậu Thổ có thể sống lại là do thần hồn của hắn còn tự do trong trời đất lúc chết chứ chưa tan biến. Hành động lúc này của Hậu Khanh chẳng khác gì đang cắt hết đường lui của mình!

Hắn điên rồi, hắn là kẻ điên! Không một Đại Thần Thượng Cổ nào chọn tự bạo lúc này cả, rõ ràng hắn có thể sống lại, có thể luân hồi chuyển thế, còn có thể tìm nhiều cách để tu thành Thần lần nữa!

“Con mẹ nó, ngươi bị điên à?” Liêm Thương quân sĩ không giữ được hình tượng của mình mà chửi ầm lên.

Liêm Thương quân sĩ đoán không sai, Hậu Khanh không có ý định làm Cương Thi Thủy Tổ kia!

Không ai có thể đạp lên đầu hắn để bò lên cả, không ai được phép xem hắn là quân cờ để dùng xong rồi ném cả. Sự kiêu ngạo của hắn không cho phép chuyện này xảy ra! — Cho dù hắn chỉ là người ngoài đi chăng nữa.

Từ lúc Hậu Khanh nhớ lại được mọi ký ức, hắn đã quyết định cho ‘câu chuyện’ này kết thúc trong tay mình.

Sự việc đã lệch khỏi quỹ đạo của hắn ư? Không sao cả, phá hết làm lại là được.

Hậu Khanh nở nụ cười châm chọc như thấy tên hề: “Nhân vật chính? Chỉ thế thôi ư?”

Liêm Thương quân sĩ không hiểu Hậu Khanh nói gì, cánh tay cầm kiếm của gã bị Hậu Khanh giữ chặt. Từ lúc bắt đầu nổ tung đến bây giờ chỉ trong nháy mắt, Liêm Thương giãy dụa muốn tránh ra. Chấn động từ linh hồn kia làm hắn hiểu rõ, một khi Hậu Khanh thành công tự bạo thì hắn không sống nổi!

Liêm Thương run rẩy, tính kế lâu đến thế nhưng vẫn bị hủy bởi mánh khóe đơn giản và thô bạo của Hậu Khanh. Gã không phục! Nhưng không phục cũng vậy thôi, khoảng cách gần trong gang tất này làm hắn không có cơ hội bỏ chạy.

Ánh sáng trắng chiếu khắp trời đất, áp sát con ngươi của gã, đáy mắt Liêm Thương quân sĩ xuất hiện sự tuyệt vọng!

Trong chớp mắt, Hậu Khanh và Liêm Thương hòa tan vào hư không vô tận giữa chiến trường. Tình hình tiếp theo cứ như một vở kịch câm vậy, cột khí hình tròn lan rộng ra, tất cả các Thần tướng đều không thoát khỏi vụ tai nạn này!

Người còn sống sót ở chiến trường chỉ còn vài người, Ôn Như Thị bị hất bay không chút đề phòng nào. Thần lực của Dao Hoa tiên tử bị nàng và Doanh Câu dùng bí pháp giam giữ cũng không tự vệ được, chưa kịp thét lên đã bị lực ảnh hưởng đánh nát hồn phách.

Sau khi Ôn Như Thị ổn định được thì phun ra một búng máu, ngẩng đầu thì thấy một hình tròn trống rỗng giữa chiến trường.

“…Hậu Khanh!!!!” Ôn Như Thị bối rối, nàng run rẩy đứng lên chạy về nơi trống rỗng ấy!

“Lưu Ly, nguy hiểm, đừng qua đó!” Doanh Câu lấy lại tinh thần, vội vàng kéo nàng lại, không ngờ lại kéo hụt, bóng nàng chợt lóe, vọt vào vòng tròn đáng sợ kia. Doanh Câu quýnh lên, “Quay lại đây!” Ai mà biết bây giờ vào trong đó sẽ có hậu quả gì, Hậu Khanh đã chết, hắn không thể để nương tử của huynh đệ cũng gặp nguy hiểm! Nếu không, hắn biết ăn nói thế nào với Hậu Khanh đã chết đây?!

Vừa dứt lời, hai bóng người lần lượt lướt qua bên người hắn.

“Chủ nhân —— ”

Thanh Hạc, Minh Uyên… Hốc mắt Doanh Câu nóng lên, thôi, chết thì chết. Hắn bò dậy đuổi theo.

“Hậu Khanh…” Ôn Như Thị mờ mịt đứng ở nơi Hậu Khanh vừa đứng, chỗ đó chỉ còn lại một cái hố to, xung quanh không có một ngọn cỏ, tất cả sinh mệnh biến thành một mảnh đất khô cằn.

Không có gì cả… Hắn vừa nãy còn cười với nằng, hắn nói với nàng, đừng sợ, hắn kêu nàng chờ hắn.

Nước mắt Ôn Như Thị rơi từng giọt từng giọt.

Nàng đợi nhưng Hậu Khanh đã chết, ngay cả một tí hồn phách cũng không để lại, Ôn Như Thị chậm rãi ngồi trên đất.

Trong đầu nàng trống rỗng. Tại sao Hậu Khanh lại làm như vậy? Nàng nghĩ rồi, dù hắn biến thành cương thi đi nữa, nàng cũng sẽ không sẽ rời khỏi hắn. Nhưng… tại sao hắn lại tự bạo, tại sao?!

Ôn Như Thị không thể tự hỏi, nước mắt không khống chế được, chảy mãi không hết.

Trái tim nàng đau quá, Ôn Như Thị có chút thở không được.

Thanh Hạc nói cái gì bên tai nàng? Nàng nghe không được.

Doanh Câu liều mạng lắc lư cơ thể nàng.

Hắn đã xấu, khóc còn xấu đến không nỡ nhìn. Ôn Như Thị kinh ngạc nhìn nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Hậu Khanh chết rồi.”

Hắn đã chết, nàng làm sao bây giờ?

Ôn Như Thị không nghe Doanh Câu trả lời.

Linh hồn nàng phiêu du giữa không trung. Nàng hoang mang cúi đầu nhìn lại, Thanh Hạc, Minh Uyên và Doanh Câu ở dưới vây quanh một người phụ nữ khóc rống. Người kia thật xinh đẹp, vết máu trên môi còn đó, sợi tóc đen của nàng buông dài trên đất, trên mặt còn có nước mắt như đã ngủ say trong lòng Doanh Câu.

Đó không phải là nàng sao? Ôn Như Thị trôi nổi giữa không trung, sững sờ nhìn mọi người trên mặt đất.

Đúng lúc này, bỗng nhiên tiếng nói quen thuộc của hệ thống tiếng vang lên.

“Chú ý, chú ý! Vòng thứ hai nam, nữ nhân vật chính đều đã chết, thế giới này sắp bị tiêu hủy. Tất cả người chấp hành dự thi, nhiệm vụ thất bại, toàn bộ tuyển thủ còn dư lại rút khỏi thế giới thứ hai sau mười giây.”

“Chú ý, chú ý! Vòng thứ hai nam, nữ nhân vật chính đều đã chết, thế giới này sắp bị tiêu hủy. Tất cả người chấp hành dự thi, nhiệm vụ thất bại, toàn bộ tuyển thủ còn dư lại rút khỏi thế giới thứ hai sau mười giây.”

Tất cả đều thất bại? Cũng phải, bọn họ đều chôn cùng Hậu Khanh. Ôn Như Thị muốn cười, lại cười không nổi.

Thanh Hạc, Minh Uyên, Doanh Câu, Lão Thần Rùa, Nữ Bạt, Ứng Long, Hoàng Đế, Xi Vưu… Còn rất nhiều rất nhiều người, đều phải chết, tại sao lại như vậy?

Giọng nữ hệ thống nhẹ nhàng đếm: “10, 9, 8, 7, 6,…”

Không đúng, ảo mộng sao chưa từng xuất hiện? Ôn Như Thị luống cuống.

Không có ảo mộng, nàng sao có thể quên tình cảm ở thế giới này, quên Hậu Khanh?!

Mọi người đứng trên mặt đất, môi mấp máy đóng mở, âm thanh xuyên qua màn mỏng trong suốt phía trên thế giới này. Bốn phía tĩnh lặng, chỉ có âm thanh không nhanh không chậm kia của hệ thống:

“3, 2, 1, khởi động —— ”

Cả thế giới, bắt đầu từ chân trời, như quân bài Domino bị đẩy ngã, non sông đất nước, nông thôn ruộng đồng, chim chóc muông thú, thần tiên người phàm… Tất cả biến mất giữa hư không, không có bất kỳ ngoại lệ.

Ôn Như Thị không thể xem hết kết cục này.

Có lẽ, không cần tận mắt chứng kiến những người mình quen biết từng người từng người tan biến trước mặt mình, không hẳn không phải chuyện tốt.

Lúc Ôn Như Thị tỉnh lại trong phòng, trợ lý canh giữ bên cạnh lập tức săn sóc để một cái gối mềm sau đầu nàng, đưa một ly nước ấm tới bên môi nàng: “Lần này phiền phức lớn, cô uống chút nước trước đi.”

Ôn Như Thị hé môi, nhấp một chút.

Đương nhiên là phiền phức lớn rồi! Nam nữ chính bị gϊếŧ, nhiệm vụ của mọi người thất bại, thế giới bị hủy. Chiêu ‘rút củi đáy nồi’ này của Hậu Khanh chơi rất đẹp, dẫn mọi người vào tròng, ngay cả hắn cũng không bỏ qua!

Ôn Như Thị nhịn không được mà bật khóc, cô đẩy tay trợ lý ra, run giọng: “Cậu ra ngoài trước đi, không có sự cho phép của tôi thì không được bước vào, cho dù là ai cũng thế!”

Trợ lý ngạc nhiên, mặc dù hắn không rõ lý do tại sao nhưng Ôn Như Thị hiện tại không bình tĩnh như mấy lần trước. Hắn có nghi ngờ trong lòng nhưng không nói nhiều, cẩn thận đặt ly nước lên tủ đầu giường rồi đứng dậy đi ra ngoài, lúc sắp đi còn không quên đóng cửa lại.

“Ảo mộng, đi ra!” Ôn Như Thị không kịp chờ đợi, mở miệng triệu hồi.

Ánh sáng xanh mờ ảo dần tỏa ra trong phòng rồi tụ lại trước mắt cô. Ôn Như Thị cố gắng bình tĩnh: “Nói cho tôi biết, sau khi kết thúc nhiệm vụ ở thế giới trước, tại sao tình cảm vẫn còn?” Lông mi ướt đẫm, mỗi lần thở đều rất đau, nụ cười cuối cùng của Hậu Khanh dành cho cô vẫn luôn hiện rõ trong đầu.

Cô chịu không nổi, ký ức về hắn cứ xuất hiện mãi không ngừng làm cô đau khổ như đang ở địa ngục.

“Xin lỗi, nhiệm vụ ở thế giới vừa rồi bị ép dừng ngoài ý muốn nên không nhận được tín hiệu nối tiếp như bình thường, do đấy những trang bị về sau không được tự ý tham gia, cho dù là tôi cũng không được.” Giọng nữ êm tai đáp.

Theo quy trình nhiệm vụ, ảo mộng không thể chủ động rút đi tình cảm của Ôn Như Thị, chỉ có thể loại bỏ tình cảm lúc linh hồn Ôn Như Thị rời khỏi cơ thể.

Nhưng thế giới kia hủy diệt quá nhanh, liên kết giữa ảo mộng và thế giới nhiệm vụ còn chưa mở ra theo trình tự thì mọi thứ đã kết thúc.

Ôn Như Thị ôm ngực, ngã ngồi bên mép giường: “Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”

“Trừ phi vào đó một lần nữa.” Âm thanh ảo mộng vãn bình tĩnh.

Vào đó một lần nữa? Không thể được, thế giới kia đã không còn nữa. Ôn Như Thị nhắm mắt, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Ảo mộng dừng lại rất lâu như đang kiểm tra tư liệu. Cuối cùng, nó chậm rãi nói, “Còn có một cách, đó là gặp nam phụ một lần nữa. Như vậy, sau khi chấm dứt, chức năng của tôi mới có hiệu lực.”