Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 127: Thần tiên? yêu quái? [18]

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDIT: MI TẦN

Beta: Ca quý tần

Phương bắc ít mưa, lão rùa thần lại là yêu quái ưa nước, Ôn Như Thị đành phải chọn một nơi ven bờ sông ở tạm. Cây cối bên bờ sông quá cứng, lại không đủ xum xuê, dù không hoa nở tựa gấm như nơi ở đầu tiên của lão rùa thần, những lão cũng miễn cưỡng chấp nhận.

Ban ngày Ôn Như Thị đi ra ngoài, đến chạng vạng mới trở lại bờ sông.

Tuy lão rùa thần không biết nàng đi sớm về trễ là để làm gì, nhưng cũng tự giác không hỏi. Mấy ngày gần đây lão cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều ngụp lặn trong sông, cố gắng phân biệt hương vị của các loại cá mới khác nhau thế nào.

Một đêm nọ, lão rùa thần đang định bò lên bờ đi ngủ thì chợt thấy Ôn Như Thị ngồi trên một tảng đá lớn trên bờ, lẳng lặng nhìn mặt nước, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mặt nước phản chiếu ánh trăng, gợn són lăn tăn khúc xạ ánh sáng trên mặt nàng, ánh vàng vỡ tan lấm tấm loang lỗ che lấp sự phức tạp trong đôi mắt.

Lão rùa thần nhanh nhẹn chuyển đến nằm cạnh nàng, im lặng một lúc, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Thạch yêu, ngươi làm sao vậy?”

Ôn Như Thị mở miệng, rồi lại không biết nên nói gì.

Nàng có thể nói sau khi bọn họ đi thuộc hạ của Xi Vưu liền tấn công Phù Không Đảo sao? Nàng có thể nói, Thanh Hạc, Minh Uyên đều bị thương, cõi bồng lai ở Phù Không Đảo cũng bị phá hủy, sau trận chiến ấy Phù Khanh liền đóng cửa không ra ngoài, còn bị những kẻ không biết nội tình vu oan, giễu cợt sao?

Ôn Như Thị không thể. Bởi tuy người khác không biết, nhưng nàng lại không thể tự lừa mình dối người được.

Đầu sỏ gây nên tất cả, xét đến cùng, thật ra là nàng, Ôn Như Thị, không phải Xi Vưu.

Ôn Như Thị thở dài, nhẹ lắc đầu, không trả lời câu hỏi của lão rùa thần.

Lão rùa thần thấy nàng không có tinh thần, con ngươi đảo một vòng, có ý muốn khiến nàng vui vẻ trở lại: “Hay chúng ta đi tìm kho báu đi!” Ôn Như Thị quay đầu, ngờ vực nhìn lão: “Tìm kho báu?”

Lão rùa thần khoan khoái đề nghị: “Chính là cái đó đó, cái túi Càn Khôn của Hậu Khanh, không phải chúng ta vẫn chưa xem bên trong có gì sao.” Lão thần bí hạ thấp giọng, “Chắc chắn bên trong có rất nhiều bảo vật, nói không chừng chỉ cần tùy tiện lấy một hai món là chúng ta liền phát tài.”

Ôn Như Thị giật mình.

Bảo vật à… Không phải là nàng quên mất, chỉ là theo bản năng không muốn mở ra. Cứ như chỉ cần không làm như vậy là sẽ không phải nhớ tới nàng đã giở thủ đoạn ti tiện đến thế nào.

Thấy lão rùa thần hứng khởi, Ôn Như Thị miễn cưỡng cười: “Được.”

Có rất nhiều đồ trong túi, linh thú, tiên thảo thì không tiện lấy ra ngoài, Ôn Như Thị chỉ lấy mấy món lặt vặt nho nhỏ ra, nhưng như vậy cũng vẫn rải đầy đất.

Nhìn thấy lão rùa thần hăng hái nằm trên đất bay qua bay lại tìm đồ, Ôn Như Thị cũng không làm cụt hứng. Nàng tùy ý lấy một lọ đan dược gần mình nhất, bên trên không có giấy thuyết minh, mở ra thì có một mùi hương thơm ngát lạnh lành tỏa ra.

Đột nhiên lão rùa thần phấn khích nói to: “Ôi, đây là cái gì? Mềm nhũn, bóp thích ghê.”

Ôn Như Thị ngước mắt, nhìn thấy trái cầu lông bù xù trong tay lão, không khỏi hơi hoảng hốt.

“Đợi khi nào đi Đông Hải, ta sẽ kêu người ta đưa cho ngươi thêm mấy cái nữa.” Khi đó Hậu Khanh nói rất tùy ý, nàng cũng không hy vọng hắn đặt trong lòng.

Ôn Như Thị chậm rãi nhận lấy quả cầu lông đỏ tươi từ tay lão rùa thần, hòa hoãn: “Đây là Nhung bảo, sinh ra ở nơi sâu nhất trong Đông Hải, bình thường hay núp trong khe hở giữa các tảng đá ngầm hoặc san hô.”

Minh Uyên nói, thứ này chỉ có mấy tiểu yêu quái mới cần dùng đến. Vật này khó tìm, lại không có tác dụng lớn, thông thường thần tiên sẽ không cố ý đi tìm. Lúc trước quan hệ của hắn và Long Vương không tệ, cũng từng mở lời muốn một cái để chơi, đáng tiếc tìm trong bảo khố của Long cung nửa ngày trời cũng không ra được con nào.

“Màu càng đỏ càng chứa đựng nhiều linh lực.” Ôn Như Thị cúi đầu vuốt ve những cái râu chạm vào đã rụt lại trên thân cầu, giọng nói nhỏ dần, “Thật ra… chỉ là một món đồ chơi thôi.”

Chỉ là một món đồ chơi, nhưng nàng lại không ngờ rằng Hậu Khanh sẽ vì nó mà lặn xuống biển sâu.

Trước giờ hắn chưa từng đề cập đến việc này, cũng chưa bào giờ nói cho nàng biết rằng hắn đã từng lén đi Đông Hải.

“Đồ chơi?” Lão rùa thần ngờ vực chạm vào Nhung bảo trên tay nàng, “Thì ra Hậu Khanh có sở thích này, nhưng, con vật nhỏ bé này có khả năng chịu đựng thần lực của hắn sao?”

Ôn Như Thị bật cười, đương nhiên là nó không chịu nổi rồi, Hậu Khanh từng chơi nổ một cái.

Lúc đó còn cảm thấy hắn cố tình đối đầu với mình, hiện tại nhớ tới, tâm tình của Hậu Khanh lúc đó có lẽ còn phiền muộn hơn nàng. Nhớ tới dáng vẻ hắn nhìn đôi tay dính đầy chất dịch lóng lánh mà không nói được lời nào, Ôn Như Thị khẽ cong môi.

Lão rùa thần vẫn còn lải nhải gặng hỏi, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không biết nên tiếp tục đề tài này thế nào, chỉ đành giả bộ hờ hững hỏi: “Đã trễ thế này rồi mà ngươi còn chưa buồn ngủ sao?”

Lão rùa thần nghe vậy, chợt nói: “A, ngươi không nói ta cũng quên mất, hôm nay mới ngủ có nửa ngày, khó trách hồi nãy mắt ta mở không nỗi.”

Nói xong liền hóa thành bản thể, rụt tứ chi vào trong vỏ, đầu mới rụt được một nửa, hắn lại thăm dò ló đầu ra ngoài, nghiêm trang dặn dò nàng, “Tí nữa nhớ cất bảo vật cho kĩ, đừng để thiếu cái nào, không lại vô duyên cớ lợi cho người ngoài.”

“Biết rồi.” Ôn Như Thị bất đắc dĩ.

Đêm đó, trong tiếng ngáy rung trời của lão rùa thần, Ôn Như Thị ngồi một mình bên bờ, màu đỏ chói mắt của Nhung bảo dưới sự ảnh hưởng của linh lực của nàng lấp lóe cả đêm…

Trên Phù Không đảo đang trùng kiến, nghênh đón một vị khách bất ngờ.

Trong lòng Thanh Hạc không cam, giọng điệu hơi chói tai: “Nơi này không hoan nghênh người của Xi Vưu, chủ nhân sẽ không gặp ngươi, mời tiên tử về cho.”

Dao Hoa tiên tử vẫn giữ nụ cười dịu dàng như nước: “Lòng dạ Hậu Khanh rộng rãi, không phải người so đo việc nhỏ nhặt, xin tiên đồng thay ta thông báo một chút, gặp hay không gặp, tin rằng chủ nhân nhà ngươi tự làm chủ.”

Hắn mới không phải tiên đồng gì đó, hắn là yêu quái! Thanh Hạc hung ác trừng nàng một cái, đứng tại chỗ không cử động.

Minh Uyên đứng bên cạnh thấy thế, kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Chớ chấp nhặt với nàng, ngươi đứng canh ở đây, ta đi tĩnh thất.”

Thấy Minh Uyên xoay người vào bên trong, Dao Hoa tiên tử ung dung ngồi xuống ghế trong đại sảnh, mỉm cười, không quan tâm tới Thanh Hạc đang trợn mắt với mình.

Một nén nhang trôi qua, Hậu Khanh mới chậm rãi đi ra. Ánh mắt của hắn ngừng trên người Dao Hoa tiên tử trong chớp mắt, mày nhẹ nhăn lại: “Xi Vưu phái ngươi tới?”

Dao Hoa tiên tử không ngờ hắn sẽ nói trực tiếp như vậy, nụ cười hơi cứng lại. Nàng đứng dậy, gót sen bước uyển chuyển đến trước mặt Hậu Khanh: “Chuyện trước đây đều là hiểu lầm, Xi Vưu không hề biết chuyện này, hắn đã khiển trách tướng lĩnh dưới trướng một cách nghiêm khắc rồi. Lần này ta đến đây, một là để bồi tội, hai là đại biểu cho thị tộc Cửu Lê, hy vọng có thể kết làm đồng minh với Phù Không đảo.”

Dường như Dao hoa tiên tử không hề lo đến chuyện hắn sẽ từ chối.

Hậu Khanh cướp tù một mình nhưng Hoàng đế lại không phái người chi viện, cộng thêm chuyện phái binh tấn công Phù Không đảo mấy hôm trước, Hậu Khanh lại đơn thương độc mã xuất trận, không hề cầu viện bất kì phe phái nào. Xi Vưu không ngu, nếu như vậy còn không nhìn ra Hậu Khanh và Hoàng đế có hiềm khích, thì thật sự uổng là anh hùng hào kiệt dám can đảm khơi mào chiến tranh.

Dao Hoa tiên tử tự phụ rằng dung mạo của mình ít nữ thần nào sánh bằng. Thân phận của Hậu Khanh không tầm thường, võ lực vượt trội, ngoài ra còn có dung mạo tuyệt thế hiếm có.

Một vị đại thần Thượng Cổ như vậy mới xứng với nàng. Có tâm tư này, nên lúc Xi Vưu đề nghị với nàng, Dao Hoa tiên tử lập tức vui vẻ đồng ý đến Phù Không đảo chiêu hàng.

Nàng hướng ánh nhìn nhu tình như nước chảy sang Hậu Khanh, nhưng không ngờ Hậu Khanh lại không nhận được tình ý nàng âm thầm truyền đến. Hắn bất ngờ: “Nếu muốn kết minh ngươi nên đến tìm Viêm đế.”

Dao Hoa tiên tử ngẩn người, mục đích của nàng là Hậu Khanh, huống chi Xi Vưu không có ý định kết minh với Viêm đế, lần trước bọn họ đã đánh đến trở mặt với nhau rồi.

Không đợi nàng nghĩ kĩ lý do thoái thác, Hậu Khanh liền xoay người gọi Thanh Hạc: “Tiễn khách.”

Thanh Hạc đã thiếu kiên nhẫn từ sớm, tiến lên một bước ngăn cản Dao Hoa tiên tử: “Mời tiên tử về.”

Thấy Hậu Khanh không

phản đối động tác của Thanh Hạc, suýt chút nữa là Dao Hoa tiên tử không giữ được nụ cười trên mặt, nàng hòa nhã nói: “Người tới là khách, dù trước mắt chuyện này chưa đạt được nhận thức chung, nhưng hẳn sẽ có thời gian đưa khách đi tham quan Phù Không Đảo chứ?”

Hậu Khanh nhàn nhạt đáp: “Không rảnh.”

Thanh Hạc nghe vậy, trong lòng khoái trá giơ ngón tay cái với sự lạnh lùng của chủ nhân! Còn tham quan hả? Tham quan cái rắm ấy! Phù Không Đảo bị người của các ngươi hủy gần hết rồi, dù sau đó người của Thổ hoàng đưa hoa cỏ cây cối tới nhưng đến giờ đảo vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Tự vạch áo cho người xem lưng, đầu óc của nữ thần này chắc có vấn đề!

Dao Hoa tiên tử không biết lời mình nói đã đắc tội ba người, chưa từng có nam nhân nào đối xử với nàng như vậy, nàng lập tức nổi giận.

Nghĩ đến nhiệm vụ Xi Vưu giao cho, cuối cùng Dao Hoa tiên tử cũng dằn được cơn tức xuống: “Chỉ mất thời gian một chén trà thôi, vì sao phải đẩy người ra xa ngoài ngàn dặm như vậy?”

Lúc này Hậu Khanh mới nhìn thẳng vào nàng, đánh giá nàng một lát, hắn bỗng mở miệng: “Bộ dáng quá xấu, không có tâm trạng ứng phó, ngươi có thể chọn một cái tùy ý.”

Nếu Ôn Như Thị ở đây có lẽ sẽ cười trừ cho qua chuyện, dù sao nàng đã quen thỉnh thoảng Hậu Khanh sẽ đặt vấn đề để nàng chọn một trong hai, chọn một trong ba… Dù có chọn cái nào cũng làm người khác ức đến đau tim.

Nhưng Dao Hoa tiên tử không phải Ôn Như Thị, từ trước tới giờ nàng luôn được người sủng ái, che chở, có bao giờ phải chịu lời lẽ vô tình gọn gàng dứt khoát như thế.

Nàng phất tay áo bước đi, gần tới cửa còn buông lời hung ác: “Cái nhục ngày hôm nay, Dao Hoa ta sẽ khắc trong tâm khảm, chỉ mong sau này ngươi sẽ không có việc cần nhờ tới chúng ta…” Lời còn chưa nói hết, Hậu Khanh đã biến mất trong đại sảnh.

Thấy Thanh Hạc, Minh Uyên đứng hai bên cười trên nỗi đau của người khác, Dao Hoa tiên miễn cưỡng nuốt nửa câu còn lại ngược vào bụng, giận dữ phi thân rời đi.

Đợi đến khi bóng người của nàng đi xa hoàn toàn, lúc này Thanh Hạc mới hí ha hí hửng chạy đến ngoài cửa tĩnh thất: “Chủ nhân, người phụ nữ xấu xí kia đã đi rồi.”

Trong phòng yên lặng không một tiếng động, giây lát sau, giọng nói của Hậu Khanh vang lên.

“Sau này đừng để mấy kẻ lộn xộn vào đây, dám tay không tới cửa, còn không biết xấu hổ mở miệng lôi kéo.”

Minh Uyên nghi ngờ kéo Thanh Hạc sang một bên: “Ý của chủ nhân là, đưa lễ vật, chúng ta mới suy nghĩ tới chuyện đồng ý?”

Thanh Hạc liếc hắn, khinh bỉ: “Tên ngốc không có kiến thức này! Dù có được tặng lễ thì chúng ta cũng phải xem lễ này có đủ quý trọng hay không, chúng ta là người có thân phận, không phải món đồ tùy tiện nào cũng đả động được!”

Minh Uyên rất đồng tình, hiện tại bọn họ đang nghèo, phải giữ giá mới được.

Hậu Khanh còn không biết chỉ bởi một câu thuận miệng của mình mà hai lão yêu quái ngàn năm ngoài cửa bắt đầu vô vàn ảo tưởng…
« Chương TrướcChương Tiếp »