Chương 1

1.

Khi tôi c.h.ế.t trong tù, điều hối hận duy nhất của tôi là: “Nếu có thể sống lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ không để Hàn Lộ Thần cứu đồ vong ơn Cố Thần Vũ kia.

Khi tôi sắp mất đi ý thức, một tiếng quát đột nhiên vang lên bên tai tôi: "Trà này nóng quá, cô muốn tôi bị bỏng c.h.ế.t sao?"

Bang!

Sau đó, người nọ ném tách trà đi.

Tôi bị cơn đau rát trên mu bàn tay làm tỉnh táo lại.

Ngay khi tôi vừa mở mắt ra, một gương mặt đẹp như tranh lọt vào tầm mắt tôi.

Hàn Lộ Thần?

Không phải cô ấy đã c.h.ế.t rồi sao?

Cái c.h.ế.t của cô ấy thậm chí còn đau khổ hơn cả cái c.h.ế.t của tôi.

Khi bị nam chính Cố Thần Vũ ép vào tình cảnh tuyệt vọng, chuẩn bị nhảy từ trên lầu xuống, cô ấy đã hỏi: "Từ trước tới nay anh đã từng yêu em chưa?"

Những gì cô ấy nhận lại được chính là câu trả lời thờ ơ và ích kỷ của Cố Thần Vũ: "Người mà tôi ghê tởm nhất chính là cô."

"Nếu không phải bị đẩy vào đường cùng, tôi sẽ không quỳ xuống cầu xin cô, đó là khoảng thời gian nhục nhã nhất trong cuộc đời tôi."

Hàn Lộ Thần tuyệt vọng, từ bỏ kháng cự, ném bom c.h.ế.t cùng nam nữ chính.

Thật đáng tiếc khi cả nam nữ chính đều có vầng hào quang của nhân vật chính, cho nên chỉ có nữ phụ độc ác là c.h.ế.t.

Cơ thể cô ấy bị bom nổ tan tành, không thể ghép lại thành một cái xác hoàn chỉnh.

Cô ấy từng là một người hồn nhiên vui tươi xinh đẹp, là một cô thiên kim được nuông chiều từ nhỏ.

Nhưng chỉ vì trao niềm tin nhầm người nên cuối cùng thứ cô ấy nhận lại chỉ có thất vọng.

Đúng là một trò đùa!

Có lẽ là do tôi ngây người quá lâu khiến cho Hàn Lộ Thần bất mãn, đôi mắt đẹp mở to, nói: "Cô có nghe thấy những gì tôi nói không?!"

“...Tôi đang nghe...Tôi đang nghe..."

Tôi vẫn chưa thể thoát ra khỏi niềm vui sướиɠ nên chỉ có thể gật đầu trả lời một cách máy móc.

Hàn Lộ Thần tức giận mím chặt môi.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của tôi, cô ấy chỉ thốt lên một câu "ôi trời" rồi nuốt lại những lời muốn nói vào trong bụng.

Tôi lại càng lơ đãng hơn.

Tôi đã không được nhìn thấy cô ấy năng động vui vẻ như vậy trong một thời gian dài.

Khi tức giận, đôi môi đỏ mọng khẽ bĩu lại giống như một con cá chép nhổ bong bóng, trông rất dễ thương dễ thương.

Hàn Lộ Thần nhìn thấy vết bỏng trên tay tôi, khẽ cau mày, vẫy vẫy tay để cho tôi rời đi.

"Nhanh đi bôi thuốc đi, tí nữa anh Vũ đến rồi."

"Tôi không muốn anh ấy nhìn thấy rồi lại nói tôi độc ác, suốt ngày chỉ biết bắt nạt người khác!"

2.

Lúc đi bôi thuốc, tôi vẫn có thể nghe thấy sự vui vẻ trong câu nói của Hàn Lộ Thần.

Không khỏi cảm thấy có lỗi với cô ấy.

Anh Vũ, người mà cô ấy yêu đến tê tâm liệt phế lại chỉ coi cô ấy như một cây ATM, khi còn giá trị thì giữ lại, lúc hết giá trị lại đá đi.

Trong mắt Cố Thần Vũ, từ lâu Hàn Lộ Thần đã trở thành người phụ nữ nham hiểm, độc ác.

Chỉ có cô gái ngốc nghếch này vẫn tin rằng mình có thể làm cho Cố Thần Vũ rung động.

Trong khi tôi đi ra ngoài xử lý xong vết bỏng, Cố Thần Vũ cũng đã đến.

Vẻ mặt anh ta lạnh lùng lông mày nhíu lại như thể ai đó nợ anh ta tám triệu không trả.

Lúc này, anh ta đang ngồi trên ghế sofa đối mặt với sự phục vụ nhiệt tình của Hàn Lộ Thần, không kiên nhẫn mím môi!

Hàn Lộ Thần vui vẻ đem đĩa bánh ngọt ra, giọng nói mang theo sự tự hào: "Anh Vũ, đây là bánh ngọt do em đích thân làm, anh mau nếm thử đi."

Cô ấy cầm miếng bánh ngọt lên, muốn đưa lên miệng Cố Thần Vũ.

Nhưng Cố Thần Vũ duỗi tay ra chặn lại, miếng bánh ngọt cứ như vậy rơi xuống đất.

Đồ chó!

Cảnh tượng này khiến tôi tức giận.

Nói cách khác, Hàn Lộ Thần đã rất tức giận rồi.

Nhưng đối diện với người mình yêu, cô ấy chỉ cúi xuống nhìn miếng bánh ngọt, lặng lẽ rơi nước mắt.

Cố Thần Vũ không cảm thấy có gì không ổn, đứng dậy vuốt vuốt quần áo của mình, duy trì sự kiêu ngạo cuối cùng của mình, nói:

"Lần này tôi tới đây là có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ."

Hàn Lộ Thần nở nụ cười: "Anh Vũ, anh nói đi, chỉ cần em có thể giúp anh, em sẽ dốc toàn lực."

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, vẻ mặt căng thẳng của Cố Thần Vũ cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút, mở miệng nói.

"Công ty của cha tôi gặp chút khó khăn, cần nguồn vốn để hoạt động bình thường trở lại."

"Trước khi c.h.ế.t, cha mẹ cô có để lại cho cô mấy tỷ, bây giờ tôi cần số tiền này của cô."

Thật là!

Anh ta thực sự không lịch sự chút nào.

Mở miệng ra là nói nhiều tiền như vậy.

Hàn Lộ Thần thật sự là đồ ngốc, vậy mà lại đồng ý.

Còn tự hào khi giúp được anh ta.

Kiếp trước, cô ấy vì sự ngu ngốc này của mình mà phải trả giá đắt.

Sống lại một lần nữa, làm sao tôi có thể để cho việc ngu ngốc như này lại xảy ra chứ?

Một giây trước khi cô ấy chuẩn bị đồng ý, tôi lao ra và đá vào hạ bộ của Cố Thần Vũ.

A…a…!

Tôi giơ chân lên khiến cho cả người Cố Thẫn Vũ ngã xuống đất.

Hàn Lộ Thần sững sờ.

"Anh Vũ!"

Thấy vậy, Hàn Lộ Thần lo lắng chạy tới đỡ.

Tôi dơ tay lên, chuẩn xác ôm lấy Hàn Lộ Thần vào trong lòng, nói:

"Với số tiền này, tốt hơn hết là cô nên tăng lương cho tôi."

"Hơn nữa, tên đàn ông trước mắt ngoài việc sủa như một con chó thì còn biết làm gì nữa?!"

Có lẽ vì quá ngạc nhiên, Hàn Lộ Thần chỉ mím môi không nói gì.

Chỉ là một chút bất lực lóe lên trong đôi mắt đẹp của cô ấy.

Một bên khác, Cố Thần Vũ che đũng quần, vẻ mặt đau đớn chậm rãi đứng dậy, căm hận nói: "Hàn Lộ Thần, đây là cách cô dung túng cho đám người làm sao?"

Ôi, tôi lại sợ quá!

3.

Tôi chỉ vào người tên vong ơn bội nghĩa Cố Thần Vũ nói, hy vọng có thể thành công khiến hai người họ mâu thuẫn: "Nhìn anh ta xem, vẻ mặt anh ta thay đổi nhanh như vậy, tên này còn không chịu giả vờ chắc chắn đến đây là để lừa tiền của cô!"

Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt Cố Thần Vũ thay đổi, anh ta lo lắng đi tới trước mặt Hàn Lộ Thần.

Ánh mắt của người phía sau nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi không nhịn được nuốt nước bọt.

Nên nói gì bây giờ?

Hàn Lộ Thần nhìn tôi như vậy, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?

Đột nhiên, tôi cảm thấy bàn tay tôi đặt trên eo cô ấy trở thành một củ khoai nóng nóng.

Tôi cố gắng muốn rút tay lại.

Tôi nghĩ cô ấy sẽ mắng tôi và bảo vệ Cố Thần Vũ.

Kết quả là, cô ấy từ phía sau ôm tôi, đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn Cố Thần Vũ, đôi môi đỏ mọng khẽ phun ra một chữ:

"Biến!"

Cố Thần Vũ không thể tin được.

Chó liếʍ trung thành nhất của anh ta thực sự bảo anh ta biến!

Thấy anh ta mãi không nhúc nhích Hàn Lộ Thần mất hết kiên nhẫn, trực tiếp ra lệnh cho người làm thả chó đuổi anh ta ra ngoài.

4.

Tôi hoàn toàn bối rối. Nhìn chằm chằm vào tấm lưng xinh đẹp của cô ấy, tôi rơi vào trầm tư.

Tình huống bây giờ không giống với kiếp trước...

Những gì cô ấy nói ở kiếp trước là: "Anh Vũ, em cũng muốn giúp anh, nhưng số tiền lớn này..."

Cha mẹ của Hàn Lộ Thần biết rõ tính cách của con gái mình nên đặc biệt lập một bản di chúc chỉ cho cô lấy tiền theo tháng.

Nhưng Cố Thần Vũ lại nghĩ đây là cái cớ mà cô ấy nghĩ ra để từ chối giúp đỡ anh ta.

“Bịch.” Cố Thần Vũ quỳ xuống..

Anh ta chấp nhận từ bỏ lòng tự trọng, sự kiêu ngạo của một người đàn ông mà anh ta luôn tự hào để cầu xin.

"Hàn Lộ Thần, tôi thật sự rất cần số tiền này, chỉ cần cô bằng lòng cho tôi vay, tôi sẽ nhớ ơn này của cô suốt đời."

Tên điên này lại tỏ vẻ đau khổ.

Anh Vũ của Hàn Lộ Thần vô cùng quý giá, làm sao có thể quỳ gối vì người khác?

Ngay lập tức, cô ấy quên mất những lời của cha mẹ nói trước đây trịnh trọng hứa: "Anh Vũ, anh đừng lo lắng, em nhất định sẽ tìm cách gom đủ tiền cho anh."

Sau đó, Hàn Lộ Thần khóc lóc quấy rối và đòi treo cổ tự tử ba lần, buộc ba mẹ mình phải rút tiền.

Tất cả đều đưa cho Cố Thần Vũ.

Mấy hôm sau, tập đoàn Cố thị đã hoạt động bình thường trở lại.

Hàn Lộ Thần tự hào về thành tích của mình, bắt đầu tự coi mình là vị hôn thê của Cố Thần Vũ.

Bày mưu tính kế đuổi những người phụ nữ xung quanh anh ta đi.

Cố Thần Vũ thật sự bị Hàn Lộ Thần làm cho khó chịu.

Nhưng lại có một người phụ nữ xinh đẹp luôn ở bên cạnh anh ta mà không phàn nàn một lời nào, hết lòng hết sức theo đuổi anh ta, khiến anh ta vô cùng tự hào.

Vì vậy, anh ta cũng nhắm mắt chấp nhận sự theo đuổi của Hàn Lộ Thần.

Hàn Lộ Thần cũng cho rằng anh ta đã chấp nhận mối quan hệ này, giữa hai người bọn họ chỉ còn chờ một thông báo chính thức.

Cho đến khi nữ chính xuất hiện.

Con đường trải đầy hoa bỗng trở thành con đường địa ngục.

5.

Với tư cách là người trợ lý riêng của Hàn Lộ Thần, tôi không còn việc gì khác ngoài việc dỗ dành và chăm sóc cho cô ấy.

Tôi nằm dài trên chiếc sofa, cắn hạt dưa suốt cả buổi sáng.

Người giúp việc Tiểu Lục đang lau sàn. Không biết dây thần kinh nào của cô ta bị hỏng mà cứ cố tình di cây lau nhà ướt xuống chỗ chân tôi.

Tôi càng né tránh cô ta càng đuổi theo.

Tôi đi lại nhiều lần. Nước làm ướt hết cả chân tôi.

“Cô bị điên à?”

Tôi không chịu được nữa liền hét vào mặt cô ta.

Vẻ mặt Tiểu Lục đầy tức giận: “A Mạn, cô tiêu rồi! Cô đá anh Cố như vậy, đừng nói sau lưng ngài ấy có nhà họ Cố. Ngay cả cô chủ chắc chắn cũng sẽ không để cho cô yên!”

“Không phải việc của cô!”

Nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra với mình ở kiếp trước, tôi cảm thấy rất tức giận. Là trợ lý của nhà họ Hàn, lại còn là cách tay đắc lực ở bên ngoài.

Sau khi nam chính yêu nữ chính, Tiểu Lục vì muốn lấy lòng nữ chính, thường xuyên gửi tin nhắn báo cho cô ta nhất cử nhất động của Cố Thần Vũ.

Đến cuối cùng, Tiểu Lục trở thành bạn tâm giao của nữ chính. Kế hoạch quá hoàn hảo.

Những người chống lại tôi, chính là kẻ thù của tôi. Bọn họ sẽ phải chấp nhận số phận bị tiêu diệt. Tôi và Tiểu Lục nói với nhau vài câu.

Lúc này, Hàn Lộ Thần ăn mặc chỉnh tề từ trên lầu đi xuống. Tiểu Lục liền vội vàng chạy tới xách túi: “Cô chủ, có cần chuẩn bị xe không?”

Hàn Lộ Thần gật đầu.

Tiểu Lục đắc ý vô cùng, cô ta nghĩ rằng lần này có thể gây ấn tượng với Hàn Lộ Thần. Kết quả là trước khi đi, cô ấy chỉ cho gọi tôi.

Tôi ngồi vào ghế phụ, hạ cửa kính xuống, hếch mặt khıêυ khí©h nhìn Tiểu Lục. Hàn Lộ Thần cười mắng tôi: “Thật ấu trĩ!”