Chương 22: Chưa thể đối mặt

Bối Bối đã mất một lúc để kiểm soát cảm xúc của mình, mua một cốc cà phê để giải tỏa đầu óc. Gọi một chiếc taxi, quay lại quán ăn tối qua, lái chiếc xe đã để ở đó đêm qua trở về căn hộ, cả người Bối Bối đều vô cùng mệt mỏi, đau đầu đau bụng, Bối Bối đã không bỏ gì vào trong bụng cả. Trên đường trở về nhà, ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một phần cơm hộp để mang về nhà ăn nhưng không có khẩu vị, ăn được mấy miếng rồi bỏ đi.

Ăn xong Bối Bối uống thuốc đau đầu, sau đó nằm lên giường với cơ thể đầy mệt mỏi, vừa nhắm mắt đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...

Cho đến khi bầu trời bên ngoài chuyển sang màu cam, mặt trời trốn sau đường chân trời, Bối Bối tỉnh dậy ngồi dựa vào đầu giường liếc nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn làm việc mà cô đã tắt máy từ tối qua.

Bối Bối cầm lấy và mở điện thoại ra kiểm tra, có vài cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc hiện lên, có tin nhắn từ mẹ giục Bối Bối chuyển khoản tiền học cho Như Ý, tin nhắn từ người cuc.

Và còn, một loạt cuộc gọi nhớ từ Nhất Sơn.

Bối Bối nhìn chằm chằm vào hàng chữ trước mặt cùng đôi mắt trống rỗng, cô không biết diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào, thực sự rất muốn thoát khỏi thế giới này, rất muốn chìm sâu vào giấc ngủ mà không phải đối mặt với sự thật tàn khốc này nhưng Bối Bối biết rằng điều này là không thể. Cuối cùng, Bối Bối vẫn lựa chọn sống tiếp, phải chấp nhận những sự thật đã xảy ra.

Chỉ là không phải bây giờ.

Bối Bối tắt điện thoại đặt nó trở về vị trí cũ, Bối Bối vẫn không muốn biết mọi chuyện xảy ra ngoài kia, cô chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với nó.

Đợi đến thời điểm thích hợp, Bối Bối sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn.

Cuối tuần trôi qua trong nháy mắt, vào buổi sáng thứ hai chuông báo thức vang lên, Bối Bối nhìn trần nhà nằm bất động, không có động lực đi tắm rửa sạch sẽ như mọi ngày. Cô để thời gian trôi từng phút từng phút, mãi đến khi mười phút trôi qua, Bối Bối mới từ từ đứng dậy đi vào phòng tắm nhưng lần này cô làm mọi thứ trở nên chậm hơn bao giờ hết.

Hôm qua Bối Bối lại tắt điện thoại cả ngày, cô lập bản thân mình với thế giới bên ngoài. Dù không làm cho cô bớt căng thẳng nhưng nó đã cho cô một chút thời gian để thoát khỏi thực tại. Bối Bối bật điện thoại lên trong lúc lái xe đi làm, thông báo cuộc gọi nhỡ của Nhất Sơn lại hiện lên, vừa đúng lúc chuông điện thoại vang lên....

Bối Bối sững người, điện thoại đổ chuông chưa đầy hai phút chỉ sau khi Bối Bối vừa mở máy, Bối Bối mím chặt môi nhìn tên người gọi được hiển thị trên điện thoại, Nhất Sơn vẫn tiếp tục gọi cho cô kể cả khi cô không muốn liên lạc với hắn.

Bối Bối để điện thoại ở chế độ rung, từ từ nhả chân ga, xe đi dần chậm lại. Giao thông vào sáng thứ hai vẫn luôn tắc nghẽn như bình thường, Bối Bối nghĩ cô chỉ đến muộn một chút cũng không có sao đâu nhỉ.

Bối Bối đến công ty lúc 8h45 , đã vào giờ hành chính được 15 phút. Thật ra, từ ngày đầu tiên đi làm, Bối Bối rất ít khi đi làm muộn nếu không phải vì kẹt xe hay xe hỏng giữa đường. Nhưng hôm nay cô cố tình ra khỏi nhà muộn hơn, Bối Bối không muốn có thời gian rảnh rỗi trước khi bắt đầu công việc và cô không muốn nói chuyện với Nhất Sơn.

Cô quẹt thẻ làm việc, chào hỏi các tiền bối trong văn phòng trên đường đi đến bộ phận của mình, có lẽ hôm nay sắc mặt của Bối Bối hơi đáng sợ, trưởng nhóm Lý người cằn nhằn cô mỗi khi cô đến công ty, hôm nay chỉ đứng từ xa nhìn Bối Bối, không lại gần.

Bối Bối bước đến phòng IT, các đồng nghiệp đã ngồi vào bàn và làm việc, cô đi thẳng về phía bàn làm việc của mình. Ngay lúc Bối Bối định ngồi xuống, ánh mắt va phải người ngồi phía sau, không khí nồng nặc mùi thuốc súng, đôi mắt sắc bén của đối phương nhìn Bối Bối bất động, vẻ mặt nghiêm trọng không còn thấy nụ cười cợt nhả thường ngày. Bối Bối quay mặt đi ngồi xuống ghế, vờ như không có chuyện gì cả.

- Sao hôm nay mày đến muộn vậy ? - Thư Hân lén lút lại gần hỏi Bối Bối.

- Dậy muộn. - Bối Bối trả lời cho có.

Thư Hân chớp mắt, có thể nghe thấy rõ sự lo lắng trong giọng nói của cậu ấy.

- Không khỏe sao ?

Bối Bối vừa mở máy tính, quay lại nhìn Thư Hân rồi lắc đầu, Thư Hân cảm thấy hiện tại Bối Bối đang không có tâm trạng để nói chuyện với ai, vậy nên cậu ấy chuyển sự chú ý của mình lên màn hình máy tính trước mặt. Bối Bối chầm chậm thở dài, ánh mắt tối sầm.

Cô phải thừa nhận rằng, nếu so với trước đây Bối Bối thà bị Nhất Sơn trêu chọc mọi lúc còn hơn là xấu hổ như bây giờ, ít nhất nhìn mặt cậu ta sẽ không cảm thấy tồi tệ như vậy.

Mọi thứ giữa họ đều là sai lầm....