Chương 15: Áp lực dồn nén

Bối Bối bước đến bàn làm việc của mình thì thấy trên đó có cốc nước trái cây, chắc là ai đó muốn theo đuổi cô nên đặt ở đấy. Bối Bối đẩy cốc nước sang một bên, bật máy tính và bắt đầu làm việc như bình thường. Chiếc đồng hồ trên tường biểu thị đã gần đến giờ làm việc, Bối Bối ngạc nhiên nhìn qua bàn làm việc của Thư Hân...

Ngay khi Bối Bối đang do dự không biết có nên gọi cho người bạn thân của mình hay không thì Thư Hân bước vào văn phòng với mái tóc bù xù, trông tâm trạng có vẻ rất tệ.

- Này Thư Hân ! Hôm nay nhóc con nhà cậu không chở đi hả ! - Nhất Sơn trêu chọc.

- Hôm nay tàu điện bị hỏng ! - Thư Hân vừa thở hổn hển vừa đặt ba lô lên bàn.

Bối Bối nhìn trên trán bạn mình lấm tấm mồ hôi, với lấy cốc nước trái cây trên bàn đưa cho cô ấy, Thư Hân lập tức nhận lấy uống một ngụm to, không ngừng kéo cổ áo cho bớt nóng.

- Thư Hân, hôm nay em trai thực tập đi đâu rồi ? Sao chị không thấy em ấy đâu nhỉ ? - Trưởng phòng Lý nhìn vào trong phòng thuận tiện hỏi.

- Hôm nay em ấy phải trở lại trường học rồi Sếp Lý, buổi chiều một giờ sẽ quay lại.

- Ok ! Chị còn tưởng Sở Nguyên xin nghỉ ốm, nếu không bữa tiệc chào đón cậu ấy tối nay sẽ bị hủy mất. - Sếp Lý nói.

Hôm nay là thứ sáu cuối cùng của tháng, truyền thống của công ty, mỗi năm nếu có thực tập sinh đến, họ với tư cách là đàn anh, đàn chị sẽ mời thực tập sinh đó một bữa như một buổi lễ chào đón và khi kết thúc kì thực tập, họ sẽ mời người đó một bữa nữa như lời chia tay.

Hầu hết mọi người đều chọn vào tối thứ sáu vì họ cảm thấy có thể thoải mái vui chơi, không phải lo lắng ngày Sở Nguyên đi làm không được uống rượu, địa điểm rất gần công ty, họ thường hay qua đó ăn uống.

Hôm nay là ngày nhất định phải tiêu tiền. Công việc hôm nay không quá nặng nhọc, nó sẽ là một ngày thứ sáu tốt lành của Bối Bối nếu không phải cứ năm phút lại có thông báo tin nhắn...

「 - Làm gì mà không trả lời tin nhắn ?

- Bối Bối ! Khi nào em mới trả lời điện thoại của anh ?

- Có thể nói chuyện với anh được không ?

- Anh hối hận rồi, có thể cho anh cơ hội được không ?

- Bối Bối ! Trả lời đi mà ! 」

Bối Bối thở dài, lấy điện thoại mở tin nhắn ra và tắt thông báo tin nhắn bạn trai cũ, anh ta thật phiền phức ! Bạn trai cũ của Bối Bối là con trai của một chính trị gia nổi tiếng, họ gặp nhau trong đám cưới của một vị tiền bối mà họ quen biết cách đây vài tháng, anh ta đã đến tán tỉnh và xin số của Bối Bối

Hồi đó anh ta lịch sự hơn nhiều, sau khi trò chuyện được hai tháng, anh ta bất ngờ tỏ tình với cô, hy vọng cô có thể làm bạn trai anh ta.

Khi mới quen nhau, anh ta đối xử với Bối Bối rất tốt nhưng chỉ sau hai tháng cô bắt gặp anh ta đang quan hệ với một nữ người mẫu, Bối Bối lập tức nói chia tay.

Lúc đầu nói chia tay với anh ta, anh ta cũng chẳng có ý kiến gì, có lẽ từ đầu cũng không có ý định nghiêm túc với.

Nhưng không hiểu sao cách đây hai tuần anh ta lại tìm đến Bối Bối và cầu xin cô quay lại, sau khi cô từ chối, anh ta bắt đầu gọi điện quấy rầy Bối Bối bất kể sáng trưa hay chiều tối, càng tệ hơn anh ta liên tục gửi tin nhắn.

Bối Bối chặn số điện thoại của anh ta, vì vậy anh ta bắt đầu quấy rầy cô theo cách khác. Anh ta quấy rầy những người bạn mà Bối Bối biết, đe dọa họ thuyết phục tôi gỡ chặn anh ta ngay lập tức.

Bối Bối thực sự không muốn nhìn thấy bạn bè mình bị quấy rầy vô cớ, không còn cách nào khác cô phải bỏ chặn số điện thoại anh ta, tiếp tục chịu đựng sự đeo bám đấy.

May mắn thay Bối Bối đã không đưa anh ta về căn hộ của mình khi họ đang quen nhau, nếu không có lẽ anh ta sẽ chặn cô ở cửa căn hộ ngay lúc này.

Bối Bối đoán anh ta sẽ không quấy rầy cô nữa nếu như anh ta tìm được người mới.

Bối Bối tiếp tục tập trung vào công việc, đợi đến lúc gần giờ tan làm, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, lái xe đến quán ăn, nơi tổ chức bữa tiệc tối nay, Bối Bối còn chở thêm ba đồng nghiệp nữa.

Đến nơi, cô ngồi chơi điện thoại đợi những người khác gọi món. Bối Bối mở Line ra, thờ ơ nhìn lượng tin nhắn chưa đọc của người yêu cũ không ngừng tăng lên, đến khi mắt cô lướt đến một trong những tin nhắn chưa đọc, nó được gửi bởi một người phụ nữ, là mẹ, mắt Bối Bối như ngừng lại...

Mở tin nhắn ra, vốn dĩ Bối Bối đã không muốn quan tâm nhiều đến, giờ đây tâm trạng cô đã tụt xuống mức âm độ...

「Hôm nay mày được phát lương đúng không ? Mau chuyển ít tiền cho mẹ.

Như Ý muốn học vẽ.

Coi như mày giúp em gái mày trả tiền học phí đi, 2 vạn tệ. 」

Bối Bối tức giận nắm chặt điện thoại, cô không hề có thành kiến gì với người em gái cùng mẹ khác cha này, em ấy hiện đang học cấp ba, là một người vui vẻ và lễ phép và con bé là một người em gái đáng yêu.

Bối Bối chỉ không hiểu nổi, tại sao mẹ luôn yêu cầu cô trả tiền học phí hoặc những chi phí linh tinh khác. Cô không có quan hệ huyết thống với người cha nuôi này, cũng chỉ là một người làm công ăn lương ít ỏi, hàng tháng phải dùng một phần lương để trả tiền thuê nhà.

「- Tiền học thêm của Như Ý, tại sao mẹ không nói với chú Lâm ? Lúc nào cũng là con phải trả vậy ?

- Mày biết học phí cho một học kỳ của Như Ý là bao nhiêu không ? Mày tưởng rẻ lắm sao ? Còn phải mất nhiều học phí hơn khi vào đại học ! Bố nuôi mày đã làm việc chăm chỉ để trả một phần học phí, giúp đỡ bố mẹ một chút cũng không muốn sao ? 」

Bối Bối cười nhạt trước những dòng tin nhắn. Thực ra, 2 vạn tệ đối với cô không phải vấn đề lớn, cô chắc chắn có thể trả được. Bối Bối chỉ cảm thấy tồi tệ, cô chưa từng được mẹ quan tâm thế này...

Như Ý may mắn được mẹ ưu ái, mọi chuyện đều thuận theo ý con bé, mẹ luôn cố hết sức để có thể cho con bé tất cả. Nhưng với cô, mẹ chưa bao giờ quan tâm cô muốn gì.

Bối Bối thích vẽ, năm đó cô muốn học trường nghệ thuật nhưng mẹ luôn bắt cô học các môn như toán hay khoa học.

Sau khi lên cấp ba, Bối Bối đã đăng kí một lớp học phụ đạo trước kỳ thi đại học, cô muốn học vẽ nên đã điền nguyện vọng vào trường kiến trúc, tất nhiên lúc đó mẹ phản đối gay gắt, nói rằng những trường luyện thi như này chỉ lãng phí tiền bạc nhưng giờ đây mẹ cô lại cho em gái cô đến học trường luyện thi mà cô từng muốn đăng kí học...

Dùng cho cô thì là lãng phí tiền bạc, dùng cho con gái yêu dấu của bà thì là một điều đương nhiên...

Bối Bối cảm thấy thực ra mình chỉ một con ký sinh trùng trong cuộc sống mẹ mà thôi.

Cô tắt điện thoại, cầm cốc bia trước mặt và uống hết một hơi.