Chương 9: Bất lực

Edit: Mai

Vân Ngũ vốn ngồi eo lưng thẳng tắp, nhưng ngựa chạy lên xuống, muốn duy trì tư thế này không dễ, một lát sau hắn từ bỏ, dứt khoát dựa vào l*иg ngực Cố Viễn

Dựa như vậy rồi mới phát hiện, cùng cưỡi ngựa với người khác cũng rất thoải mái…

Sau khi thả lỏng, hắn mơ màng muốn ngủ.

Cố Viễn phát hiện người trước mắt từng chút từng chút gật đầu xuống, lập tức điều chỉnh tư thế, ôm chặt người vào l*иg ngực, phòng ngừa Vân Ngũ ngã xuống.

Ngựa chạy luôn chân cũng không chịu nổi, đội nhân mã bọn họ tốc độ dần dần chậm lại, lục ca từ mặt bên đuổi kịp tới, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vân Ngũ, chậc chậc thở dài: “Lớn lên thật xinh đẹp, quả thật xứng đôi cùng nhân vật thần tiên như A Viễn ngươi.”

“Lục ca, hắn là huynh đệ của ta thôi.” Cố Viễn bất đắc dĩ nói: “Hắn cũng là Thiên Càn.”

“Hắn là Thiên Càn?!” Lục ca kinh ngạc, sau đó tiếc nuối nói: “Ta nhìn vóc người của hắn cứ đinh ninh là Địa Khôn, trông bộ dáng ôm tức phụ của tiểu tử ngươi ta còn tưởng ngươi thay đổi rồi cơ? Đáng tiếc, sao lại là Thiên Càn chứ?”

Không hiểu sao Cố Viên cũng thấy tủi thân lắm, hắn cũng muốn hỏi, sao lại alf Thiên Càn chứ, nếu là Địa Khôn thì…

thôi! Người ta coi hắn như huynh đệ, hắn lại miên man suy nghĩ lung tung, cầm thú!

Cố Viễn phỉ nhổ chính mình.

Vân Ngũ mệt muốn chết rồi, nhưng chỉ lim dim trong chốc lát, rốt cuộc lập tức ngủ cũng không thoải mái, hắn tỉnh lại khi chân trời nổi sắc trắng (ngân bạch), Cố Viễn ngồi phía sau hạ giọng cùng một người khác nói chuyện.

Thấy hắn tỉnh, người nọ cười ha ha nói: “A Viễn, huynh đệ ngươi tỉnh rồi kìa, chúng tacó thể lên đường rồi chứ?”

Vân Ngũ ngượng ngùng chào hỏi, “Tại hạ Vân Ngũ, không biết xưng hô với đại ca thế nào?”

“Ngươi gọi ta lục ca là được, A Viễn cũng gọi thế…” Lục ca là một hán tử cởi mở, cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi không biết đâu, mấy ngày trước đây tự dưng A Viễn chạy về Tưu Thủy Quan, chạy thẳng đến hộc máu luôn…”

“Lục ca!” Cố Viễn có chút xấu hổ buồn bực.

“Haha! Làm còn không cho người ta nói, đến đây, ca ca ta không nói các ngươi không rõ, giá!”

“Cố ca, ngươi bị thương?” Vân Ngũ hỏi Cố Viễn: “Ta nói mà sao các ngươi tới nhanh như vậy, ngươi bị thương thế nào?”

“Không sao” Cố Viễn giải thích: “Quân tình khẩn cấp, cũng không phải do ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng.”

“Vâng…” Vân Ngũ gật đầu, nghĩ thầm: Cố ca đúng là một hán tử mang trong lòng nghĩa lớn!

Cố Viễn lại không vui.

Lục ca ở một bên hóng đến là vui, càng hóng càng thấy hai tên nhóc này thú vị, có khi về sau lại đoạn tụ ấy chứ.

Vào Tưu Thủy Quan, cố xa đưa Vân Ngũ đến phòng của mình, rồi vội vàng đến chỗ Tần soái hội báo quân tình.

Vân Ngũ đang buồn bực vì quân tình còn tới lượt một ngũ trưởng như hắn phải hội báo, thì có người đẩy cửa đi vào

Một nam nhân trung niên mặt mày thanh tuyển, khuôn mặt rõ xinh đẹp vậy mà lại để 2 nhúm râu cá trê, hắn nhấc mí mắt, giọng nói cổ quái hỏi: “Ngươi là Vân Ngũ?”

“Là ta……” Vân Ngũ hơi chần chờ.

“Cởϊ qυầи áo!” Nam nhân nói.

“A… hả?!”

Lúc Cố Viễn trở về, đυ.ng phải vị đại phu kì quái này, hắn lùi qua một bên đường khom người vấn an, “Dịch tiên sinh.”

Người nọ rất kiêu căng, chỉ gật đầu một cái, Cố Viễn đứng thẳng hỏi: “Thương thế bằng hữu của ta thế nào rồi?”

“Đều là ngoại thương, thân thể hắn cường kiện, tu dưỡng gần tháng là không có việc gì, chỉ là…” Dịch tiên sinh vuốt râu, nheo mắt, “Trong người bằng hữu của ngươi có kỳ độc nhưng vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, đúng là chuyện lạ…”

“Cái gì?!” Cố Viễn cả kinh nói: “Ta chưa từng nghe hắn…”

Chưa từng nghe hắn nhắc tới.

Cố Viễn đột nhiên ý thức được, hắn và tiểu thiếu niên mà bản thân cho là tri giao, mới nhận thức được mười mấy ngày, nhưng lại giống như quen biết từ lâu, tựa như chuyện của hắn Cố Viễn đều biết

Dịch tiên sinh cũng không để bụng hắn thất thần, nói: “Ngươi không cần lo lắng, độc này sẽ không gϊếŧ chết hắn, chỉ là hắn vẫn khác với Thiên Càn da dày thịt béo các ngươi, ngày thường cũng nên để ý nhiều hơn, không bị thương là được.”

“Vâng, vãn bối đã biết.” Cố Viễn lại hỏi: “Không biết độc này… Có hại gì với thân thể hắn không?”

“Hại?” Dịch tiên sinh lắc lắc đầu, “Ta không hỏi bệnh trạng của hắn, nhưng xem mạch tượng hẳn là khó có con, mặt khác ta không dám vọng ngôn.”

“Ặc… khó có con á?” biểu tình của Cố Viễn có chút vi diệu.

“Ngươi để ý lắm à?” Dịch tiên sinh hỏi.

“Cái… Cái gì?!” Cố Viễn nói lắp: “Này… Vân huynh…với vãn bối có quan hệ gì đâu?”

“Ta tưởng hắn là người của ngươi chứ, không phải à?” Dịch tiên sinh thoạt nhìn rất kinh ngạc.

“Tiên sinh hiểu lầm.” Cố Viễn đã bình tĩnh lại, hắn nghiêm mặt nói: “Nam nhi sinh trên thế gian, chỉ cần không thẹn với quốc gia thiên hạ, trong lòng mang khí hạo nhiên, là không uổng công sống một đời, nếu có thể làm được chết cũng không tiếc, cần gì cứ phải lưu lại ‘huyết mạch ’?”

“Hử?” Dịch tiên sinh không nghe hiểu, sao đột nhiên tên nhóc này xả 1 tràng gia quốc đại nghĩa, nhân sinh triết lý tùm lum vậy?

“Cho nên,,mong tiên sinh bảo vệ bí mật cho bằng hữu của ta… Hắn… không biết đâu” Cố Viễn cúi người hành lễ.

Tận đến lúc tách ra, hai người vẫn chưa hiểu ý đối phương là gì

Dịch tiên sinh vừa đi vừa thầm nghĩ, nhà họ Cố thế mà lòi ra một tên nhóc si tình, tuy đại công tử Cố gia tuổi còn nhỏ, nhưng tình thâm nghĩa trọng với người mình thương, đã chuẩn bị thật tốt kết cục không con không cháu cùng một Địa Khôn không thể có thai và chưa lập khế ước với hắn. Chỉ cần phần tình nghĩa này, ngày sau 2 người có đến phủ hắn cầu con, tất sẽ tương trợ nhiệt tình!

Cố Viễn vừa đi vừa thầm nghĩ, không biết kẻ nào ác độc như thế, hạ một loại độc vũ nhục Thiên Càn như vậy, hắn lại không thể tùy tiện đi hỏi, nếu là chọc đến chỗ đau của Vân Ngũ, chẳng phải là hành vi của tiểu nhân hay sao? Nghĩ đến Vân Ngũ gặp phải kiếp nạn này còn có tâm đi tìm quả xích tử, thật là làm người ta kính nể vạn phần!

Vân Ngũ đang dựa vào đầu giường ngủ say, chưa biết bản thân bị chụp mũ “bất lực”, hắn khoác áo da thú Cát Ngốc Nhĩ, từ ngực đến eo, bụng đều quấn lấy băng vải, tay phải treo trên cổ, tay trái còn cầm một cái chén lớn, thoạt nhìn là ăn uống no đủ rồi ngủ luôn.

Cố Viễn đẩy cửa tiến vào, hắn liền bừng tỉnh, một đôi mắt đen như mực cảnh giác giống thú nhỏ bị giật mình, nhìn thấy Cố Viễn mới thả lỏng.

“Nghỉ ngơi tốt chưa?” Cố Viễn hỏi, “Đêm nay Tần soái chuẩn bị khánh công yến cho các ngươi, ta tìm cho ngươi 1 bộ quần áo nhé?”

“Tần soái? Khánh công yến?” đôi mắt Vân Ngũ sáng lên.

“Ừ, hắn còn cố ý đưa ngươi nhập vào quân Bắc Cảnh, làm cận vệ của hắn, đi theo hắn học cách đánh giặc, ngươi đồng ý không?”

“Nguyện ý nguyện ý, đương nhiên nguyện ý!” Vân Ngũ gật đầu như giã tỏi, kích động nói: “Ta nằm mơ cũng muốn theo bên người Tần soái, đúng rồi, Cố ca ngươi được phong thưởng cái gì?”

Cố Viễn thấy hắn cao hứng, mặt mày cũng mỉm cười, “Ta vốn là cận vệ của Tần soái, còn muốn phong thưởng cái chi?”

“A… Ta biết rồi.” Vân Ngũ cười hì hì nhìn Cố Viễn “Có phải Cố ca nói tốt cho ta ở chỗ Tần soái không? Nói đi, muốn ta báo đáp ngươi kiểu gì?”

“Lời hay gì chứ?” bên tai Cố Viễn ửng đỏ, hắn lấy ra từ trong ngăn tủ một bộ quần áo của Bắc Cảnh quân đưa cho Vân Ngũ, “Ta chỉ nói thật.”

Lục ca đi đến cửa phòng của Cố Viễn thì nghe thấy bên trong truyền ra một đoạn âm thanh kì cục kẹo.

“Ấy… Bà nó … Cố ca nhẹ nhẹ thôi, đau quá…”

“Ta không động nữa, được chưa?”

“Không được, không được… Không tới…”



“Cha mạ ới?!” Lục ca gõ cửa điên cuồng, “Tên nhóc hư hỏng Cố Viễn kia! Ngươi làm cái gì đó?! Vân Ngũ một thân thương tích mà ngươi làm chi đó?!”

Cửa bị mở ra, quạt hương bồ trong tay Lục ca suýt nữa đập lên mặt Cố Viễn, trên trán Cố Viễn có mồ hôi, hắn nhíu mày nhìn Lục ca ngoài cửa, có chút khó hiểu: “Lục ca? Có chuyện gì thế?”

“Huynh đệ này, ca ca nói ngươi nghe…” Lục ca túm Cố Viễn ra, “Ca ca hiểu là ngươi 17 tuổi bẻ gãy sừng trâu nên trong quân tịch mịch đúng không? Nhưng mà!”

biểu tình Lục ca nghiêm túc hẳn lên: “Thân là nam nhân, ngươi phải biết chăm sóc người khác! trên người Vân Ngũ có thương tích, sao ngươi có thể gấp gáp như vậy? Hả?!

“Lục ca? Ngươi đang nói gì vậy?” Cố xa nghe mà sửng sốt, “tay Vân Ngũ không động được, ta giúp hắn mặc quần áo, ngươi nghĩ cái gì thế?”

“Ả?” Lục ca tức khắc xấu hổ, “ahahaha…Ra là thế! Vân Ngũ bị thương, lúc thay quần áo phải cẩn thận! Không thể sốt ruột! A ha ha ha…… Ta còn có việc, các ngươi tiếp tục đi!”

Khánh công yến đêm đó là lần đầu tiên Vân Ngũ gặp Tần Tĩnh Nhung, y là một nam nhân rất bình thường, nếu đυ.ng phải y trên phố, không có ai nghĩ đây là một vị tướng quân chiến công hiển hách, y giống mộtngười nông dân hơn, trông cả người đều rất chất phát

Cái gọi là “Yến”, chính là một đám tướng sĩ trong quân vây quanh đất trống, ở giữa là lửa trại, nướng một con dê béo, mọi người dùng bát to uống rượu, vô cùng sảng khoái.

Tù binh bị bắt đều được giải về Tưu Thủy Quan, Vân Ngũ thấy Nhạc Nhai và Lão Tiếu ở phía xa, quay đầu nói với Cố Viễn: “Ai! Cố ca, giới thiệu cho ngươi vài người nè”

Hắn kéo Cố Viễn đi đến chỗ Nhạc Nhai.

“Sạn ca!” Vân Ngũ hưng phấn cho Nhạc Nhai một cái ôm của gấu, đập vào cánh tay đau nhe răng nhếch miệng.

“Tiểu ngũ!” Nhạc Nhai còn kích động hơn cả hắn, lấy cái tính thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành của Vân Ngũ, lúc ấy hắn bị Cát Ngốc Nhĩ mang đi, Nhạc Nhai biết lành ít dữ nhiều, may mà quân Bắc Cảnh tới kịp.

“Sạn ca, đây là vị huynh đệ ta nói với ngươi, gọi là Cố Viễn.” Vân Ngũ lôi kéo Cố Viễn, vẻ mặt cười trông đến là đắc ý, “Thế nào? Có phải đẹp trai lắm không?”

“Nhạc đại ca.” Cố Viễn giống như cũng quen thuộc Nhạc Nhai như hắn, “Từ biệt quanh năm, lần này ngươi có thể trở về, Tần soái rất cao hứng.”

“Nhóc con ngươi đó…” Nhạc Nhai vỗ vỗ bả vai Cố Viễn, “Tiểu ngũ nhắc đến Cố Viễn ở quân Bắc Cảnh, ta nghĩ ngay là ngươi. Lúc trước ngươi tới Tưu Thủy Quan, ta còn tưởng khoảng nửa năm, ngươi đã kêu cha gọi mẹ lăn về kinh thành. Kết quả ngươi không những không chạy, còn càng ngày càng giống một nam nhân chân chính, không tồi! Không tồi!”

Vân Ngũ nhìn nhìn hai bên, “… Sạn ca, ngươi biết Cố ca à?”

“Vô nghĩa! A Viễn người ta mạnh hơn ngươi nhiều, con khỉ quậy như ngươi bản lĩnh thì không thấy tăng bao nhiêu, lời thô tục nói còn lưu loát hơn người khác, ngươi phải học A Viễn nhiều nhiều vô! Để về sau mồm miệng sạch sẽ chút!”

“Ò…” Vân Ngũ không hiểu sao bị ăn một tràng quở trách, tức khắc ảo giác mẹ kế tìm được con ruột vậy (?)