Chương 2: Câu dẫn

Cô thầm than trong lòng, thoạt nhìn thời gian cũng đúng lúc.

Nhưng vẻ mặt cô vẫn là dáng vẻ hoảng sợ, thoạt nhìn rất kinh ngạc: “Thầy, thầy Tạ, sao thầy lại ở chỗ này?”

Cô giống như một đứa trẻ bị bắt gặp khi làm chuyện xấu, cả người cô đều đang run rẩy, cũng chưa kịp che giấu cảnh xuân của mình, thậm chí lúc cô đang co người lại thì bầu vυ" lớn của cô còn lắc lư qua lại, giống như đang dụ dỗ hắn.

Dươиɠ ѵậŧ của Tạ Quý Phong sớm đã cứng nhắc, đã thành một liều trại trong quần jean, trướng tới mức hắn có chút đau.

Nhìn bầu vυ" đang đung đưa khiến hắn hơi khó chịu, hắn trực tiếp xoa bóp bầu vυ" lớn của cô, xoa bóp nó thành đủ loại hình dạng, nhưng hắn xoa rất chậm, cũng chưa đã ghiền, hắn bắt đầu dùng lòng bàn tay xoa nắn nhụy hoa đang cứng lên.

Vốn dĩ đầṳ ѵú là nơi mẫn cảm nhất của cô, vừa cao trào xong nên nơi đó đặt biệt mẫn cảm, giờ phút này bị hắn xoa như vậy, tự nhiên cô cũng nhịn không được mà phát ra những tiếng rêи ɾỉ: “Ưm ~ a, ưm ~ a, ha ~ a… Thầy Tạ…”

“Muốn sao, tiểu tao hóa?”

“Vừa rồi không phải kêu rất dâʍ đãиɠ sao? Hửm?”

Ánh mắt Lâm Hân Nhuỵ sáng ngời, người này thật sự là thầy giáo thanh cao sao?

Ngày thường hắn vô cùng đoan chính, phảng phất như không có chuyện gì có hứng thú đối với hắn, lại không ngờ rằng chỉ mới trêu chọc một chút….

Nội tâm Lam Hân Nhuỵ nổi sóng, nhưng trên má vẫn là sự ngượng ngùng: “Thầy Tạ, em, em ,....”

Cô còn chưa nói xong, thì đã bị Tạ Quý Phong ngậm lấy cánh môi, hắn hôn rất vụng về, chỉ liếʍ lung tung lên cánh môi cô.

Trong lòng Lam Hân Nhuỵ thấy hơi buồn cười, giống như không ngờ rằng người thầy này lại còn trong trắng.

Cô ôm lấy cổ hắn, đầu lưỡi luồn vào cánh môi đang hé mở của hắn tiến vào bên trong khoang miệng dây dưa cùng nhau.

Trong nháy mắt răng và môi chạm vào nhau, cô cảm giác được dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông đang đυ.ng vào tiểu huyệt của mình.

Lam Hân Nhuỵ vặn vẹo cơ thể, cọ vào dươиɠ ѵậŧ của hắn, chỉ mới cọ nhẹ vào nơi đó mà cô có thể cảm giác thứ kia rất thô dài.

Không ngờ một nam thần thanh cao lại còn có một dươиɠ ѵậŧ thô dài như vậy.

Tưởng tượng tới dươиɠ ѵậŧ thon dài đó được cô sử dụng, độ cong trên khoé miệng cô càng sâu hơn.

Cô dùng sức vặn vẹo cơ thể dưới thân người đàn ông, giống như rắn nước.

Lúc cô động tình cả người cô như u hương, vô cùng câu dẫn người.

Một bên Tạ Quý Phong dây dưa đôi môi cùng cô, một bên thì xoa bóp bầu vυ" lớn của cô, sợi tơ bên trong nội tâm đều đứt đoạn.

Hắn đã ở bên ngoài cửa huyệt lâu như vậy, muốn đè người cô rồi tiến vào cùng là loại bản năng.

Cơ bản là hắn đang do dự, trong tiềm thức hắn cảm thấy mình không nên làm vậy, nhưng giờ phút này, hắn muốn làm theo bản năng trong cơ thể, muốn chiếm lấy cô.

Khuôn mặt đỏ bừng muốn từ chối và cơ thể vặn vẹo dưới thân hắn quả thật nhìn cô cùng yêu kiều, trái tim hắn đập thình thịch.

Hắn trực tiếp kéo dây nịt ra, để dươиɠ ѵậŧ ra ngoài: “Tiểu tao hoá, nắm lấy nó đi.”

Lam Hân Nhuỵ nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thon dài của hắn, khoé miệng hiện lên độ cung nhàn nhạt: “Thật lớn.”

“Có muốn nó làm em không tiểu tao hoá.”

Giọng nói của người đàn ông hơi khàn, giọng nói từ tính dễ nghe, cả người cô mềm nhũn.

Cô chống người và nói: “Nhưng mà em, em, ...không thể….”

Hốc mắt cô gái phiếm hồng, thoạt nhìn cô vùng mảnh mai, phảng phất như là hắn đang bắt nạt một tiểu bạch thỏ vậy.