Chương 1
Cứ mỗi chiều thứ năm, một nhóm người sẽ tụ tập ở tiệm cà phê cuối phố. Có già. Có trẻ. Có thanh niên.
Nhưng thường thì sẽ luôn quanh đi quẩn lại đúng năm người; một ông bác hói đầu, một cậu bé nói ngọng, hai cô gái sinh viên, và một chàng họa sĩ.
Họ tự gọi mình là những kẻ dẫn đầu, không chấp nhận một xã hội suy đồi và luôn cố gắng đưa ra những cải cách mới. Từ hai năm trước, nhóm được thành lập nhằm mục đích chữa gay cho những người bất hạnh và cho đến nay thì xem ra nó cũng đã có một chút danh tiếng.
Và chàng họa sĩ điển trai kia chính là người dẫn đầu của băng nhóm này, Lạc Vô Viễn.
Cậu luôn cảm thấy mình có sứ mệnh cứu rỗi người khác.
Với lại, tính chừng mới từ chục ngày trở lại, một nhân vật cực kì quan trọng đã liên lạc với cậu.
Hắn không nói rõ bản thân là ai, chỉ nhất mực khăng khăng hai điều. Thứ nhất, đó là hắn là một kẻ có chức có quyền. Thứ hai, đó là căn bệnh của hắn đang diễn biến ngày một trầm trọng.
Lạc Vô Viễn đề nghị, xem ra bệnh tình của anh thực sự rất nghiêm trọng, mà trăm nghe không bằng một thấy, hay là để tôi gặp anh rồi xem xét như thế nào. Kẻ kia ho nhẹ, ừ ừ, vậy cũng được, chúng ta gặp nhau ở nơi chốn ít người ấy, tôi bận rồi, có gì nhắn tin sau, tạm biệt.
Tútt…
Một kẻ bất lịch sự.
Chiều thứ năm tuần sau cả băng nhóm lại tụ tập ra quán cà phê hồi hộp chờ vị đại nhân kia. Dĩ nhiên tên này sau gần hai tiếng mới lề mề vác mặt đến.
Mà lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Lạc Vô Viễn đã sởn da gà.
Một thân đen từ đầu đến cuối, mắt kính bóng loáng, một thân bảnh bao chỉnh chu bước vào.
“Anh là… Lạc Vô Viễn?”
“Vâng, là tôi” Cậu nghệt mặt ra, lật đật đứng dậy bắt tay.
“Xin chào, tồi tên Sở Ngạn”
Hai người ngồi xuống, Sở Ngạn tiện tay tháo kính ra.
Lập tức cả người anh thoát ra một thứ ánh sáng kì lạ, khí thế ngời ngời áp đảo tất cả mọi người xung quanh. Đôi mắt phong lưu ngập nước đa tình, đôi lông mày như cánh phượng, chiếc mũi cao thanh nhã, và cả nụ cười nửa hư nửa thực vừa nghiêm túc vừa trêu ghẹo khiến người ta khó lòng không bị thu hút.
“Xin lỗi, mời anh vui lòng đeo kính vào” Lạc Vô Viễn nghiêm túc nhíu mày.
“Tại sao vậy?” Sở Ngạn ngạc nhiên.
“Gay khí của anh rất mạnh, tôi không muốn nó ảnh hưởng đến những người xung quanh”
“À,…vâng, tôi xin lỗi” Vội vàng đeo kính vào.
Lạc Vô Viễn đan mười ngón tay vào nhau, nghiêm túc nhìn người trước mắt, cố dùng giọng điệu ôn hòa mà giảng giải,
“Thưa anh, chúng tôi là một đội làm việc vô cùng chuyên nghiệp. Với tư cách là chuyên gia, trước hết tôi xin nhắc lần sau anh không được đến muộn nữa. Nếu anh còn cố tình phá luật, tôi e rằng bệnh tình sẽ ngày càng nghiêm trọng”
Thấy người trước mắt vẫn chăm chú lắng nghe, cậu hài lòng tiếp tục,
“Còn bây giờ, hãy kể cho tôi tại sao anh lại nghĩ mình gay. À, anh yên tâm, không cần ngại đâu, ở đây có nhiều người từng bị như anh, nhưng bây giờ thì họ đã bình thường trở lại rồi”
“Phải, phải” Ông bác hói đầu lên tiếng “Cậu xem tôi đi, lúc trước tôi lúc nào cũng thích mặc đồ phụ nữ, nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn bình thường, thậm chí là còn vô cùng khỏe mạnh nữa!”
Cô sinh viên tóc vàng cũng gật gù, “Anh rồi sẽ thích nữ giới thôi, hồi trước em lên giường với phụ nữ rồi, em biết mà”
Sở Ngạn nhìn hai người đon đả, cũng lịch sự gật đầu rồi bắt đầu tâm sự chuyện đời mình,
“Cảm ơn mọi người. Chuyện của tôi, kể cũng hơi bi đát” Hít một hơi, rơm rớm chút nước mắt, run run giọng tiếp chuyện, “Thực ra tôi là giám đốc của một công ti bất động sản, dưới trướng tôi là trợ lí cố vấn nam, tên Tuyết. Chúng tôi cũng không thực sự thân thiết, nhưng cậu ấy thực sự là một người tốt. Có điều, một hôm lúc tôi đang chuẩn bị vào phòng họp thì thấy Tuyết đang… tự an ủi” Thở hắt, “Lúc đó, tôi rất hoang mang. Nhưng khi nhìn cậu ấy, tôi lại nảy sinh cảm giác lạ… Thân thể thì nóng lên và bên dưới thì không tự chủ được”
Ông bác hói đầu mơ màng chen vào, “Ôi ôi, hư quá nha, vậy “thằng bé” thế nào, có…dữ dội không?”
Lạc Vô Viễn gắt, “Bác Phú, được rồi! Sở Ngạn, anh tiếp tục đi”
“Vâng” Hắn đan mười ngón tay vào nhau, “Vậy là vài hôm sau tôi có mời Tuyết ở lại để kiểm tra. Thực ra tôi là một người rất lịch sự; chỉ dịu dàng mời cậu ta tự cởϊ qυầи ra “làm” trước mặt, thế nhưng Tuyết không chịu. Vậy là tôi bắt buộc phải dùng vũ lực ép cậu ta ngồi xuống, trói tay chân Tuyết lại rồi tự “làm” trước mặt cậu. Vậy mà cậu ấy mãi vẫn không chịu cứng lên một chút nào, ngược lại còn la hét om sòm”
“Vâng, có vẻ rất nghiêm trọng” Lạc Vô Viễn nheo mắt
“Nhưng từ ngày hôm đó, chỉ mỗi lần nghĩ đến cơ thể của cậu ấy, tôi liền không nhịn nổi mà kí©h thí©ɧ. Chuyên gia, cậu nói xem, như vậy là sao?”