Chương 9
“C-chuyên gia, tôi…” Sở Ngạn mếu máo
“Anh gϊếŧ chết em nó rồi” Lạc Vô Viễn giọng trách móc.
Khỏi phải nói giám đốc cảm thấy tội lỗi như thế nào, đã vào nhà người ta, khinh thường độ nghèo khó của người ta, lại còn gϊếŧ chết con vật cưng của họ nữa.
Nhưng Lạc Vô Viễn dẫu sao vẫn là một con người nhân hậu. Thấy khuôn mặt nhăn nhó như khỉ đít đỏ kia, thực lòng cậu cũng cảm thấy có chút buồn cười, liền dịu dàng dìu hắn đứng dậy, rồi tiện tay lấy quần áo của mình cho hắn thay.
Số quần áo của Vô Viễn vốn không to bằng hắn, chỉ có một lần mua nhầm cỡ quần nên mới có thể cho Sở Ngạn dùng tạm, còn lại chẳng có cái áo nào vừa. Mà hắn lại khăng khăng không chịu mặc chiếc áo cũ đã nhuốm vị “sát sinh” kia.
Vậy là theo tình hình hiện tại, vị giám đốc nọ đang bán khỏa thân nửa người trên.
“C-Chuyên gia, cậu nói, tại sao tôi lại phải hẹn hò với Tuyết?”
“Vì cậu ta có vẻ rất khó chịu. Mà tôi thì đang cần anh ghét đàn ông. Một khi anh thấy họ quá khó nhằn, anh sẽ nhanh chóng bỏ cuộc thôi, không phải sao?”
“Nhưng…Cậu ta là đồng nghiệp của tôi”
“Thì là vậy” Lạc Vô Viễn nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ít ra có thể chắc chắn cậu ta không giở trò đồϊ ҍạϊ với anh”
Sở Ngạn đảo mắt suy nghĩ, cảm thấy vị chuyên gia này càng nói càng có lí.
Lạc Vô Viễn ngả người về phía sau, với tay lấy một chiếc hộp đen thần bí rồi từ từ mở ra.
Bên trong là một thiết bị điện tử lạ lẫm.
“Đây, tôi đã chuẩn bị cái này” Cậu từ tốn giải thích, “Khi hẹn hò với Tuyết, anh đeo thứ này vào một bên tai, còn tôi sẽ trực tiếp ra lệnh qua bộ đàm”
Sở Ngạn sờ sờ chiếc máy như một đứa trẻ lên ba, tuyệt quá, tuyệt quá.
Cũng chẳng hiểu sao trong một giây phút thoáng qua, Lạc Vô Viễn cảm thấy hắn có gì đó thật…đáng yêu.
Có lẽ là mái tóc dày thật dày, hay đôi mắt luôn nhìn sâu vào người đối diện, vả cả nụ cười ngây ngô kia nữa.
Gay lộ quá.
Nghĩ rồi lại thương cho dạng đàn ông hồng nhan bạc mệnh này. Vả lại sau trận chiến với con gián ban nãy, cậu bỗng cảm thấy vô cùng xúc động.
Rồi không kiểm soát được hành động mà nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay hắn, lời nói thủ thỉ dịu dàng như chủ nhân đối với con cún nhỏ,
“Này, tối nay ngủ lại đây, có được không?”
Sở Ngạn nghe cậu hỏi vậy liền sửng sốt nhìn, nhưng vì não bộ hắn cũng hơi có vấn đề mà sau đó chỉ biết bẽn lẽn gật đầu cười, ánh mắt lấp lánh đến kì lạ.