Chương 8
Căn phòng của Lạc Vô Viễn vô cùng lộn xộn.
Cậu dẹp những bức tranh cẩu thả sang một bên, còn lại nhường chỗ cho một chiếc vi tính giá rẻ to đùng.
Những ngày vừa qua, hôm nào cậu cũng kiểm tra hành động của Sở Ngạn, hoàn toàn chẳng có gì bất thường.
Cho đến sáng nay.
Vừa co chân thưởng thức bát bún bò, vừa dán mắt vào màn hình máy tính.
Rồi khi đến đoạn trẻ nhỏ lỡ thấy hai nam nhân quấn quít nhau trên bàn thì suýt nữa sặc bún tùm lum.
Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn thấy thái độ cao ngạo của Tuyết lại giúp nảy sinh ra một ý tưởng tuyệt vời trong đầu cậu.
Ngay lập tức, cậu gọi điện cho hội phá đám kia để chia sẻ trí thông minh tuyệt đỉnh của mình.
Lúc đầu mới nghe qua, bốn người bọn họ cứ tưởng não cậu bị gay nhập rồi, nhưng sau khi nghe Vô Viễn giải thích, đám người kia mới có thể tu tâm dưỡng đức mà lấy lại bình tĩnh.
…
“Alo”
“Giám đốc, tôi Lạc Vô Viễn đây”
“Vâng, chuyên gia?”
“Anh đến nhà tôi được không? Có chuyện cần bàn”
“Ừm, được rồi”
Cúp máy, Sở Ngạn nhíu mày không hiểu tại sao cậu lại phải gọi cho mình gấp như vậy. Nhưng dù sao chuyện của Tuyết cũng được giải quyết ổn thỏa rồi, từ bây giờ có thể an tâm mà sinh sống.
Nghĩ vậy liền trưng bộ mặt hớn hở mà chạy đi.
Sau đó, cũng bởi vì quên mất chuyện hắn chưa bao giờ đến nhà cậu, nên phải vòng vèo lầy lội lắm sau một hồi mới tìm ra.
Lạc Vô Viễn sống trong một tòa nhà chung cư. Mà nhà hắn sạch sẽ đến bao nhiêu, thì nhà cậu cẩu thả đến bấy nhiêu.
Sở Ngạn khẽ mở cửa, liếc thấy một dàn tranh vẽ, màu nước, bút chì bị ném sang một bên, còn Lạc Vô Viễn đang ung dung rung đùi ngồi uống nước ngọt, lập tức hắn liền sởn da gà.
“Chuyên gia, tôi tới rồi”
“A…Tốt quá, ngồi xuống đi”
Sở Ngạn lấy đại một tờ báo mà ngồi lên, nghiêm túc quan sát căn phòng.
Bỗng nhiên, không biết từ đâu chui ra một con gián nhỏ xinh.
Vị giám đốc từ nhỏ đến lớn chuyên được sống trong nhung lụa sạch sẽ, lần đầu thấy loại côn trùng có cánh run rẩy lẩy bẩy sợ hãi mà hét toáng lên; rồi còn chưa để Lạc Vô Viễn hoàn hồn mà nhảy vào lòng cậu, ôm cứng lấy cổ người ta.
“Giám đốc…” Vô Viễn nhíu mày, “Có chuyện gì sao?”
“C-có con gián”
Lạc Vô Viễn thở dài một hơi, vỗ vỗ mông giám đốc mà an ủi, “Không có gì phải sợ đâu”
Thấy khí chất ngời ngời toát ra từ chuyên gia, Sở Ngạn càng thêm an tâm mà dựa vào người cậu làm nũng,
“Cậu cho tôi ngồi thế này có được không?”
Lạc Vô Viễn đảo mắt, “Được, nhưng có chuyện này quan trọng lắm, tôi cần nói với anh”
“Chuyện gì vậy?” Hai mắt long lanh.
“Tôi muốn anh hẹn hò với Tuyết”
“Hả?”
Vừa mới nghe vậy, Sở Ngạn hoảng hồn đến mức đứng phắt dậy, hai chân lảo đảo rồi ngồi bẹt xuống sàn.
BụpChợt nghe thấy âm thanh quái đản phát ra từ bên dưới, vừa ngồi lên gì chăng? Hắn chợt sởn gai ốc từ từ nhìn xuống…
Đập vào mắt là hai cái râu của con vật kia đang ve vẩy dưới mông mình.