Chương 7
Sau ngày xấu hổ đó, Sở Ngạn không chủ động liên lạc với Vô Viễn và đám người kia nữa.
Cả hai bên đều cần có thời gian để hồi phục sau những cú sốc tinh thần quá sức tưởng tượng.
Vả lại, trong nhà hắn bây giờ khắp nơi đều có máy quay, ngay cả đồ nghề trong phòng làm việc trên công ti của hắn cũng dính phốt. Hắn tin chắc thần linh cũng như các chuyên gia hàng đầu đang theo dõi mình từng giây từng phút.
Sở Ngạn quả thật chỉ mong bệnh tình của mình có thể khỏi được càng nhanh càng tốt. Bởi vì vậy, mỗi ngày đến công ti, hắn luôn cố gắng hành xử như một người bình thường.
Tuy nhiên, vì là một kẻ vô cùng nhạy cảm, hắn lập tức đã thấy được sự bất thường ở chỗ làm,
“Thư kí Băng, trợ lí Tuyết dạo này không thấy?”
Bà thư kí ngước nhìn hắn, lạnh tanh trả lời,
“Chẹp, theo lịch của tôi thì cậu ta đã hủy hai cuộc hẹn liên tiếp với anh, chẹp, và chỉ gửi bản thảo thông qua tôi, chẹp”
“Vậy hôm nay, cậu ta vẫn đi làm chứ?”
“Ừ, chẹp”
Vừa nghe có vậy, Sở Ngạn đã lập tức lao đi mà chẳn nói gì thêm. Bà thư kí lờ đờ theo dõi hắn qua đôi kính mỏng, nghiêm nghị mà lắc đầu.
Giám đốc thực sự cần phải nói chuyện nghiêm túc với Tuyết. Hắn biết y sẽ chẳng đồng ý lên phòng mình, vậy thì chẳng thà để mình tự tiến tới cậu ta còn hơn.
Sau những hiểu nhầm không đáng có vừa qua, Sở Ngạn thực sự không muốn mất đi một người bạn chân thành.
Nghĩ vậy, hắn lại càng phấn khích như một đứa trẻ.
Nhác thấy bóng cửa phòng, bước chân ngày càng dồn dập, vội vàng mở cửa, lao vào phòng y không chút báo trước.
“A…Đúng rồi, chỗ đó…”
Tình cảnh thực sự không còn gì để nói.
Tuyết ngồi trên bàn, khóa quần kéo xuống, hai chân rộng mở, hai tay đang ôm lấy một người đàn ông lạ hoắc không rõ tên tuổi.
Cả hai đều đông cứng.
“A…Giám đốc! T-tôi xin lỗi!” Người đàn ông kia vừa nhìn thấy hắn liền vô cùng hoảng loạn, vội vàng kéo quần khoác áo, chạy một mạch ra khỏi cửa.
Sở Ngạn nhíu mày ngạc nhiên,
“Tôi biết hắn ta à?”
Tuyết bực mình liếc nhìn, đoạn bước xuống bàn cài áo lại, vô cùng bực dọc, vừa nheo mắt lại vừa hơi gầm gừ,
“Hắn là lao công ở đây, năm năm rồi”
Sở Ngạn biết mình lại vừa phá đám y một lần nữa, vô cùng bối rối không biết làm sao, chỉ có thể có bảo toàn thái độ chuyên nghiệp, kéo ghế ngồi đối diện,
“Tuyết, tôi muốn xin lỗi cậu”
“Vì sao?”
“Vì đã lỡ thấy cậu tự an ủi” Hắn nói rất chân thành
Tuyết nổi một cục tức to đùng trên trán, hơi rít lên trả lời,
“Anh cũng không phải người đầu tiên”
“Vậy sao?” Sở Ngạn vẫy đuôi mừng rỡ khiến y hoảng suýt bổ ngửa, “May quá, cứ tưởng tôi phải chịu trách nhiệm”
“Hả?” Tuyết cảm thấy hơi bực mình rồi. Từ trước đến giờ y vẫn biết giám đốc của mình có hơi đầu đất chút, nhưng cũng không đến nỗi này chứ? “Trách nhiệm gì?”
“Tôi cứ tưởng phải cưới cậu về” Giám đốc ngây ngô trả lời.
Lần này Tuyết thực sự cáu đến điên rồi, ở đâu ra thể loại lập luận này vậy chứ!
Nếu hắn không phải cấp trên mình, thì chắc chắn thân xác kia đã tan thành mấy khỏi rồi!
Tuy nhiên, Tuyết đã không biết một điều; đó là ngay lúc đó, một chiếc máy quay HD trực tiếp đang được gắn lên bộ quần áo của vị giám đốc dở người kia, chăm chăm theo dõi sự việc không thiếu một chi tiết nào.