Kế Hoạch Chữa Gay Cho Tổng Tài

4.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Tổng tài công x ngạo kiều thụ Gay là gì? Là một căn bệnh cần phải chữa trị kịp thời. Đúng rồi, vậy phải đi tìm chuyên gia ngay lập tức! Nhưng... Lỡ thích chuyên gia mất rồi, phải làm sao đây …
Xem Thêm

Chương 16
Lao công đang chìm trong giấc mộng, bỗng hơi sực tỉnh mà hỏi,

“C-còn giám đốc?”

“Tôi với hắn chẳng có gì cả”

“T-Thật không?”

Gật đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh. Tuyết có mơ cũng chẳng thể tin được trên đời này lại có loại nam nhân vừa thô kệch, vừa dễ thương như vậy. Anh giống như một đứa trẻ to xác, trông đến là tội nghiệp, thật khiến người ta muốn yêu thương cưng nựng.

Sau đó.

Tuyết không nhịn được mà nhìn trước nhìn sau, rồi mạnh mẽ lôi hắn vào khách sạn. Hai người cùng nhau mây mưa gió bão suốt một đêm dài.



Sở Ngạn thất thểu ngồi vào xe,

“Như vậy là thất bại rồi phải không?”

Lạc Vỗ Viễn quay sang nhìn hắn, nghiêm túc mà thông báo,

“Ngược lại mới đúng, anh đã làm rất tốt!”

“Hả, vậy là thế nào?” Mọi người xớn xác nhìn nhau kinh ngạc

“Giám đốc, để ghét đàn ông, trước hết anh phải cảm nhận được nỗi đau mà họ đem lại, có đúng không?”

“Đ-đúng” Khóe miệng Sở Ngạn giật giật, hắn không thể ngờ được chuyên gia tuy nhỏ tuổi nhưng lại có hiểu biết sâu sắc về tâm lí con người đến vậy.

“Bởi vậy, Tuyết càng từ chối, anh càng phải theo đuổi quyết liệt, cho đến khi nào nó tạo thành một vết sẹo tâm lí, chúng ta mới có thể bước tiếp”

Giám đốc nghe cậu nỗ lực giảng giải, đầu óc hơi choáng váng mà không thể trả lời, chỉ biết ngồi yên câm nín.

Bọn họ không ai nói với ai một lời, chỉ lẳng lặng lái xe cùng nhau đi về cả một quãng đường dài.

Đường phố trước giờ vẫn luôn nhộn nhịp, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại có chút phiền muộn. Sở Ngạn bắt đầu không hiểu mục đích của việc chữa bệnh này, và Lạc Vô Viễn cũng bắt đầu cảm thấy bệnh nhân không tin tưởng vào tay nghề của mình nữa.

Tiểu Mạch cùng Tiểu Mai đã lăn ra khì khì ngủ. Bác Phú khoanh tay trầm ngâm nghĩ về điều gì đó. Còn Tiểu đào cứ chập chờn nhìn ra cuộc đời đa sắc ngoài kia, thoạt nhiên cảm thấy vô cùng trống rỗng.

“Chuyên gia, tối nay, tôi về nhà cậu ngủ được không?” Ngữ điệu không lúng búng như mọi khi, tâm trạng cũng có vẻ như đang không tốt.

“Vô Viễn, tối nay mọi người ở nhà cậu luôn nhé” Bác Phú chân nọ gác chân kia, tiện đường xen vào.

Mà ngạc nhiên thay, chính Lạc Vô Viễn cũng không hề từ chối.



Đến nơi.

Bốn người cùng vác hai con sâu ngủ kia vào nhà.

Tiểu Đào thoáng nhìn gương mặt đỏ hồng của tiểu Mai, không khỏi mềm lòng mà để cô tựa vào chiếc ghế dài, nhẹ nhàng cởϊ áσ mình đắp lên thân hình bé nhỏ của người kia.

Sau đó, tựa khuôn mặt sát cô, ôn nhu ngắm nhìn.

Bác Phú đứng từ phía sau liếc thấy cảnh tượng đó, khóe môi hơi nhếch lên cười.

Lạc Vô Viễn sau một ngày vận động mệt mỏi chỉ có thể để bọn họ nằm la liệt trong nhà, còn mình lại ra ban công hóng mát. Cậu uể oải tựa người lên lan can đã sờn, ngẩng đầu nhìn dàn hoa phong lan của nhà hàng xóm phía trên đã trườn xuống tận dưới này.

“Cảnh đẹp nhỉ” Sở Ngạn bỗng từ đâu xuất hiện, tiến đến gần cậu, hai người đứng sát bên nhau.

Hắn đã cởϊ áσ khoác, gió thổi làm sơ mi phong phanh, mái tóc phong trần, và đôi mắt đượm buồn mênh mang.

Lạc Vô Viễn hơi híp mắt, nhẹ nhàng nở một nụ cười đáp trả.

Và hình như trong vô thức.

Có một loại thiện cảm bất chợt nảy sinh.

Thêm Bình Luận